Đinh Khê cứng ngắc nắm chặt danh sách Lục Tuyết đưa cho mình, đầu óc trống rỗng, hắn ta không thể tưởng tượng được vẻ mặt của lang quân khi biết được điều này.
Không đúng cho lắm, vì sao Hạ Miên lại đột nhiên thông suốt, không những không tức giận mà còn biết xin chủ quân vài món đồ.
Bình thường câm như hến, sao giờ mở miệng lại chẳng khác nào sư tử há mồm thế.
Đinh Khê tức giận đến mức môi run lên, l*иg ngực lại càng phập phồng hơn trước, nhưng cũng chỉ biết nhìn Hạ Miên mà không nói nên lời.
“Đừng có đứng đực ra đó, tạm thời ta cũng chỉ có thể nghĩ đến mấy thứ đó thôi. Ngươi cứ về làm theo như trên giấy là được, nếu nghỉ thêm cái gì ta sẽ bổ sung sau.”
Còn bổ sung thêm.
Đôi mắt Đinh Khê tròn xoe, cơ thể dần lung lay như sắp ngã.
Không lẽ nàng còn muốn dỡ sàn nhà và thay toàn bộ thành ngọc bích, nâng mái ngói lên và lót bằng vàng nữa sao?
Hắn ta nhìn thấy Hạ Miên khẽ nhíu mày, sắc mặt giống như lúc đưa ra đống yêu cầu như khi nãy thì vội vàng chạy vọt ra ngoài. Ngay cả bản lĩnh làm nàng bẽ mặt cũng không dám làm, sợ rằng nếu mình chạy chậm một chút thì Hạ Miên sẽ tiếp tục đưa thêm những yêu cầu mới.
Thấy cái đuôi như Đình Khê đang chạy trối chết, Thúy Loa vui vẻ quay người về chỗ.
Nàng ấy bắt đầu nịnh nọt rồi lại khúm núm trước mặt Hạ Miên, mỗi một câu đều khen chủ tử thật đỉnh.
Có khi nào mà Thúy Loa có thể ngẩng cao đầu trước mặt Đinh Khê như bây giờ chưa?
Trước kia nhìn thấy Đinh Khê thì sẽ luôn bị hắn giễu cợt khinh thường một cách quái gỡ, một nam hầu của tiểu thϊếp nhưng lại không thèm để tâm đến người của chủ quân, nhưng bây giờ thời thế lại chuyển biến.
Hả giận.
“Liệu Từ Thị có thật sự làm theo những yêu cầu như trên giấy của tỷ tỷ không?” Lâm Nha thấy Hạ Miên có vẻ thích một món ăn trên bàn nên lấy đũa gắp cho nàng, sau đó nhẹ nhàng đặt vào đĩa của nàng và nói bằng giọng điệu quan tâm: “Tỷ tỷ gầy quá, phải ăn nhiều hơn.”
Hạ Miên chớp mắt với Lâm Nha, nàng cười khẽ: "Chắc chắn sẽ có." Nàng nói: "Đến khi đổi hết đồ trong phòng ta rồi thì xem đem những thứ chưa dùng qua đến chỗ ngươi."
Dù những đồ đạc trong nhà bị nàng cho là vô giá trị nhưng thực chất những thứ tệ nhất cũng gần như là đồ mới. Thay vì lãng phí, tốt hơn hết là đưa nó cho Lâm Nha, người cần nó hơn.
Tận dụng tối đa mọi thứ.
Sắc mặt Lục Tuyết tái xanh, hắn ta cau mày muốn nhìn Hạ Miên nhưng không dám.
Miên chủ tử sao lại thế này, vừa rồi nàng nhớ đến nhiều thứ tốt cho mình như vậy cũng chỉ để công tử có thể sử dụng những đồ cũ.
Lâm Nha cũng sửng sốt một lúc, nhưng mỉm cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn tỷ tỷ vì đã nghĩ đến ta trong mọi việc."
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng và đôi mắt sáng của hắn, Hạ Miên nhìn lần thứ hai, nàng cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nhớ ra là gì.
Sau bữa sáng ở Vân Lục viện, Lâm Nha lại lấy lò sưởi ra, lò sưởi ấm áp lại mang theo hương hoa thoang thoảng rất dễ ngửi.
Hà Miên cầm lò sưởi rồi đưa lên mũi ngửi mấy cái, Lâm Nha mỉm cười nói: "Là hoa nhài hái từ năm ngoái, có thơm không tỷ tỷ?"
Hắn đã cố ý chọn loại này, thơm nhưng không quá hắc, ngay cả người không thích hoa cũng không thể chê được.
“Nói thật là không thơm.” Hạ Miên đặt lò sưởi xuống, xoa xoa mũi: “Ta rất không thích ngửi những thứ này.”
Lâm Nha hơi sửng sốt, cúi đầu tự trách: "Trách ta tự quyết định nên đã khiến tỷ tỷ thấy không vui."
Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa thì hốc mắt đã hơi đỏ lên, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ cười nói: “Để ta đổi với tỷ tỷ.”
Vừa nói, Lâm Nha vừa cầm lấy lò sưởi từ tay Hạ Miên và cúi đầu đi vào buồng trong.
Lục Tuyết đi theo Lâm Nha và bị chặn lại ở ngoài tấm rèm, hắn ta không khỏi thì thầm với Hạ Miên: “Ngày hôm qua khi đốt lò sưởi công tử nhớ đến người, sáng sớm hôm nay đã dậy sớm và tự thay cánh hoa."
Chỉ là người không thích, cũng không nên nói thẳng như vậy, mọi tâm ý cũng công tử đều trở nên vô ích rồi.
Lâm Nha rất nhanh đã ra khỏi phòng và đưa lò sưởi không mùi cho Hạ Miên: “Đây, tỷ tỷ.”
Hà Miên cúi đầu nhìn hắn, trong mắt Lâm Nha vẫn tràn đầy ý cười, nơi con ngươi trong veo kia chỉ phản chiếu khuôn mặt của nàng, hắn hoàn toàn không để tâm đến lời Hạ Miên vừa nói.
Nhưng Hạ Miên vì lời nói của Lục Tuyết nên đã có hơi xấu hổ nên không đưa tay ra nhận mà chỉ chậm rãi nói: “Ta tặng ngươi đấy.”
Nàng quay lại và xin Từ Thị một chiếc chạm khắc bằng vàng là được.
Đôi mắt của Lâm Nha hơi sáng lên: “Tỷ tỷ thực sự muốn đưa cho ta lò sưởi này."
Hắn ngạc nhiên mà nắm chặt lò sưởi, song, lại lo lắng nói: “Nhưng ta chẳng có gì để tặng cho tỷ tỷ cả, hay để ta thêu một chiếc hầu bao cho tỷ tỷ nha?”
“Tuy tay nghề thêu thùa của ta chỉ ở mức trung bình nhưng nếu tỷ tỷ thích thì ta có thể thử.”
Đôi môi của Lâm Nha mấp máy khi nói chuyện, Hạ Miên nhìn chằm chằm vào màu môi của hắn, lúc này nàng mới nhớ ra là có chuyện gì không đúng.
Tại sao màu môi của Lâm Nha lại khác với khi hắn vừa ăn xong?
Hạ Miên do dự muốn nói lại thôi, nhưng Lâm Nha lại ngước lên và nhìn nàng một cách nghi ngờ: "Có chuyện gì vậy tỷ tỷ?"
Lời nói thẳng thừng vừa rồi của Hạ Miên khiến Lâm Nha đỏ mắt, hiện tại nàng không biết mình có nên nói hay không.
Nhưng khi thấy Lâm Nha chăm chú và mong đợi nhìn mình, Hạ Miên không nhịn được mà đặt ngón trỏ lên môi dưới của hắn và xoa một chút. Nàng cúi đầu nhìn xuống vệt son đỏ trên đó và chợt nhận ra: “Vậy là do ngươi bôi cái này lên, thảo nào môi lại đỏ thế.”