Kéo đứa bé sang một bên, bà cụ Châu đưa tay bỏ một ít cành đậu ở trước mặt con dê, sau đó đưa ghế nhỏ qua cạnh tường ngồi nhìn dê ăn cành đậu.
Thấy động tác ăn của dê chậm lại, bà cụ Châu mới động tay đi lấy nước.
Đợi dê ăn uống no say, bà cụ Châu đưa dê qua buộc lên cây cao cạnh cửa lớn, như thế cho dù bà có đi vào nhà cũng có thể thấy được, miễn cho việc không biết khi nào bị người ta trộm đi.
Nói đi rồi nói lại, bà cụ Châu cần phải làm cho mấy đứa bé vài bộ áo cộc tay. Mặc dù vải dệt bông không đủ nhưng bà cũng không thể may ngay được, đúng lúc ngày kia là cuối tuần, đến lúc đó đi mua cũng không làm chậm trễ công việc.
Thực ra bà cụ Châu lo lắng đứa nhỏ sẽ nháo lên.
Rốt cuộc may quần áo không giống như rửa chén rửa nồi hay rửa rau, không thể nói chuyện phiếm với đứa nhỏ rồi dễ dàng xỏ kim chỉ vào lỗ được, vậy sẽ lãng phí kim chỉ lắm.
Ai ngờ đứa nhỏ không hề làm ồn hay láo nháo gì cả.
Chờ bà may xong một chiếc áo cộc tay, mặt trời cũng đã lên cao, đứa nhóc đã ghé vào một bên mà ngủ mất rồi.
Bà cụ Châu cảm thấy vô cùng đau lòng.
Ngay cả đồ cũng chưa thu dọn đã bế Miểu Miểu vào trong l*иg ngực.
Khi ông cụ Tần cầm sách giáo khoa đi vào, nhịn không được hỏi: “Sao không đặt thằng bé lên giường đất nằm?”
“Bên đó có ánh nắng chiếu vào.” Bà cụ Châu sợ Miểu Miểu ngủ ngày nhiều đến tối sẽ khóc nên đành đánh thức cậu bé dậy: “Miểu Miểu , anh trai sắp tan học rồi, đừng ngủ nữa nào.”
Đứa bé từ từ mở mắt ra ngây ngẩn cả người.
Bà cụ Châu cười hỏi: “Con quên bà là bà nội rồi à?”
Đứa bé ngẫm nghĩ, lộ ra gương mặt tươi cười, ngượng ngùng lắc đầu né tránh tầm mắt.
Bà cụ Châu thả cậu bé lên mặt đất: “Có muốn đi tiểu hay không?”
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.
Ông cụ Tần vội vàng rửa tay rồi cởϊ qυầи cho Miểu Miểu : “Ông nội giúp con.” Sau đó đưa đến bãi trồng rau: “Con cứ tiểu ở chỗ này đi.”
Đứa bé không tin ông, không khỏi đưa mắt về phía bà nội.
Bà cụ Châu lấy cái bồn xi tiểu đến.
Chờ cậu bé tiểu xong, bà cụ Châu mới trộn nướ© ŧıểυ với nước, tưới vào trong chỗ trồng rau.
Đứa bé dùng ánh mắt tò mò nhìn bà.
Bà cụ Châu nói: “Tưới như thế rau sẽ mau lớn hơn. Ông nội con không hiểu, không thể tưới nướ© ŧıểυ trực tiếp lên thế được nếu không sẽ khiến cho rau bị vàng ố sau đó bị hư.”
Đứa bé liếc đôi mắt ghét bỏ ngước nhìn ông cụ Tần một cái.
Ông cụ Tần thấy gương mặt quen thuộc nhỏ nhỏ này theo thói quen liền đưa cánh tay lên, bỗng nhận ra đây là cháu trai mình chứ không phải con trai bèn vội vàng lui về sau: “Ông đi xem sao đại tiểu tử và nhị tiểu tử còn chưa trở về.”
Ở phía trước, đại tiểu tử và nhị tiểu tử đang chạy về phía nhà.
Sau đó biết hai vợ chồng già cũng không để ý bọn họ tới muộn hay không, chỉ cần về nhà lúc ăn cơm là được. Vì thế sau khi tan học hai người nhanh chóng hoàn thành hết bài tập, làm xong mới về nhà.
Hôm nay học từ mới, thầy giáo yêu cầu viết đi viết lại mấy lần, còn phải viết thêm hai lần nữa rồi mới được tan học, mặc dù cả hai không học chung lớp nhưng ngầm hiểu ý quyết định viết xong rồi mới về.
Bọn họ cũng không ngờ viết xong rồi bước chân về nhà mà chưa về đến cổng đã bị người ta chặn ở cửa thôn để thẩm vấn.
Người thẩm vấn bọn họ không phải là ai khác đó chính là chị ruột của Tần Phong, Tần Dĩnh.
Nếu là người khác, Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng có thể làm như không nghe thấy.
Có điều trước đây Tần Dĩnh đối xử với cả hai rất tốt, bây giờ Cố Đại và Cố Nhị đã đổi giọng gọi bố, vậy Tần Dĩnh chính là cô ruột của bọn họ, cho nên vẫn phải nể mặt.
Tần Dĩnh tìm hai anh em cũng không phải vì điều gì khác, chỉ là vì muốn biết về Miểu Miểu .
Hai đứa nhỏ cảm thấy không cần giấu giếm người trong nhà, nên đã nói ra toàn bộ những gì mình biết ra hết.
Tần Dĩnh cảm thấy thực sự không thể hỏi được cái gì nữa mới dắt theo hai đứa nhóc đi về nhà cùng với mình.
Nhưng chồng của cô, Vương Căn Bảo không đồng ý, việc dễ dàng nhất chính là đi lừa một đứa nhỏ, nếu như không thể lừa ra được gì nữa vậy chờ đến khi về sẽ chẳng thể thể dùng mánh khóe đó được nữa.
Vương Căn Bảo dùng một tay ôm mỗi đứa, hỏi: “Tần Phong có nói người phụ nữ kia là ai ở đâu không? Tên họ của người đó là gì?”
Hai đứa nhóc không thích anh ta, trong mắt chất đầy vẻ tính kế, nhìn người trước mặt giống như những người đã tính kế bọn họ ở kiếp trước, sau đó cả hai anh em cố ý thả vào những chân tướng mà người ngoài không biết để trả đũa.
Lười phản ứng lại anh ta, nhưng cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, đành phải lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Vương Căn Bảo lại hỏi: “Ở gần đây cũng không có chùa miếu gì sao lại lòi ra tiểu hòa thượng được?”
Cố Vô Ích muốn nhíu mày: “Tôi không đi ra khỏi Tân Hải thì làm sao biết lão hòa thượng đến từ đâu? Dượng muốn biết thì tự đi mà tìm.” Quay đầu nhìn về bên ngoài thấy bóng người lấp ló, trong mắt nảy lên tia sáng chói: “Dượng đi hỏi ông nội đi, ông nội tới rồi kìa.”