Thập Niên 80: Tuổi Còn Trẻ Đã Làm Cha Vai Ác

Chương 28

Bà cụ Châu nói: “Miểu Miểu, con thoa phần còn lại lên tay để bảo vệ da tay luôn đi.”

Đứa bé dùng bàn tay nhỏ bụ bẫm xoa xoa nhưng vẫn không được đều.

Cố Vô Ích nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, lăn qua lộn lại ở móng tay, xoa đều một chút, ngay lập tức cả bàn tay trắng nõn hồng hồng đều tỏa ra mùi thơm phức.

Đứa bé không nhịn được mà ngửi một chút.

Cố Vô Ích thấy cậu bé ngây thơ đến vậy thì càng cười chân thành hơn: “Đi với bà nội đến chỗ bố đi.”

Đứa bé nhanh chóng bò xuống, chạy qua người bà nội đi vào trong phòng bếp: “Bố ơi, con thơm này.”

Tần Phong nhanh chóng đặt nồi thép xuống, ngồi xổm đỡ lấy cậu bé: “Bố ngửi xem nào.” Nói xong cầm lấy tay nhỏ: “Đúng là rất thơm. Khuôn mặt nhỏ của Miểu Miểu cũng rất thơm, Miểu Miểu là đứa bé thơm tho nha.”

Đứa bé căn bản không nghe rõ gì chỉ biết bố thích thì vội vàng gật đầu không ngừng.

Tần Phong: “Giờ con ngồi xuống để bố lấy cơm ra nhé?”

Đứa bé ngồi vào chiếc ghế nhỏ trên bàn ăn.

Tần Phong gọi với ra ngoài: “Cố Tiểu Nhị, đánh răng, rửa mặt thật sạch sẽ, ngay cả tay cũng phải rửa thật sạch cho bố đó.”

Cố Tiểu Nhị đang tính lấy khăn lông để lau đi gương mặt ướt nhẹp của mình bỗng nghe thấy lời này nhịn không được nói thầm: “Sao bố lại biết chứ? Đường đường là một người đàn ông mà lải nhải nhiều thế không biết?”

Cố Vô Ích liếc em trai một cái: “Trước kia còn muốn có người lải nhải để nghe nhưng làm gì có ai nhỡ rõ em đã đánh răng rửa mặt hay chưa đâu?”

Vừa nhắc tới chuyện cũ, Cố Tiểu Nhị như bông hoa héo đi, ngoan ngoãn rửa mặt lại lần nữa, ngoan ngoãn rửa sạch tay, trước khi rửa còn không quên cho thêm xà phòng vào.

Cho dù là kiếp này hay kiếp trước, khi còn bé Tần Phong rất lười đánh răng rửa mặt, thường xuyên không rửa đã chạy đến trường học.

Chờ hai anh em đi vào, Tần Phong nhìn cả hai chằm chằm, thấy thái dương còn ướt, mu bàn tay còn thoắt ẩn thoắt hiện vết dầu trơn, như là kem dưỡng da tay mới nói: “Sau này đều phải như này biết chưa?”

Cố Tiểu Nhị ngoan ngoãn gật đầu: “Có thể ăn cơm chưa ạ?”

Bà cụ nói: “Ăn cơm được ròi. Tần Phong, có chuyện gì chờ hai đứa ăn cơm xong rồi lại nói.”

“Không có việc gì cả.” Tần Phong bóc hai quả hột vịt muối, hai đứa lớn mỗi đứa một quả, còn anh và Miểu Miểu ăn một quả. Có điều Miểu Miểu ăn lòng đỏ còn lòng trắng thì bỏ vào bát cháo của mình.

Đứa bé giơ đôi mắt tò mò nhìn anh.

Tần Phong xắn một miếng lòng trắng nhỏ bỏ vào bên miệng Miểu Miểu, ngay lập tức gương mặt đứa nhỏ nhăn thành bánh bao, còn run cầm cập.

Bà cụ vội vã bỏ một miếng màn thầu vào trong miệng cậu bé: “Mau ăn đi con.” Xong xuôi, liếc xéo Tần Phong: “Có người bố nào như con không?”

“Không cho thằng bé ăn thì thằng bé sẽ luôn thấy tò mò.” Tần Phong nhìn qua Miểu Miểu: “Còn muốn ăn nữa không?”

Đứa bé sợ tới mức lắc đầu lia lịa.

Tần Phong nở nụ cười vui vẻ.

Hai anh lớn cũng không nhịn được mà cười.

— Đứa nhỏ này thật đáng yêu!

Bà cụ Châu vừa đau lòng vừa buồn cười, ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc: “Miểu Miểu, ăn cây đậu tương của bà đi, bà nội bỏ rất nhiều dầu mè vào.” Xắn một miếng màn thầu rồi dạy cho cậu bé cách xé chấm để ăn.

Tần Phong nhìn hai đứa lớn: “Các con cũng ăn đi. Thứ này chỉ để nhiều nhất được ba ngày.”

Bà cụ nhịn không được mà nhìn con trai nói: “Con đúng là đồ ham ăn thành tinh!”

Tần Phong làm như không nghe thấy, bẻ màn thầu ra làm hai nửa, một nửa kẹp với cây đậu tương ăn xong, nửa kia kẹp với hạt mè muối. Sau đó bẻ một cái kẹp với hột mịt muối.

Hai đứa lớn thấy tư thế ăn của anh như thể hận không ăn hết cây đậu tương và hạt mè muối, cũng không rối rắm ăn nhiều hay ít, thậm chí còn không nghĩ tới việc cho nên để lại cho Miểu Miểu hay không.

Ba người cũng không ngăn lại kết quả đồ ăn mà bà cụ Châu đưa tới đã bị ăn hết hơn một nửa.

Tần Phong hài lòng: “Sáng mai lại ăn thêm một bữa như vậy thì tốt.”

Bà cụ vừa dọn dẹp giúp anh vừa nói: “May tiền lương của con cao. Nếu không chỉ dựa vào số tiền lương ít ỏi của mẹ và bố con e là cũng không chịu nổi cái tai họa như con!”

Tần Phong xem như đây là lời khích lệ: “Cách thời gian đi học còn sớm, cho bọn trẻ đọc sách nửa giờ rồi mới đi đến trường.” Cầm khăn quàng cổ chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Mẹ, đừng giặt quần áo, đợi cuối tuần lại tẩy luôn. Có vài bộ bỏ vào máy giặt thì phí điện lắm.”

Bà cụ không dám tin, đứa con trai tán gia bại sản giờ đã biết tốn điện? Hôm nay mặt trời và ánh trăng cùng nhau mọc lên à?

Còn Tần Phong thì chạy lấy người.

Cố Tiểu Nhị nhỏ giọng nói: “Bà nội, bố sợ bà nội giặt tay đấy.”

Bà lắc đầu: “Bà không cần dùng tay giặt. Mỗi ngày bố của con ngày nào cũng lo cái máy này giặt không tốt cho nên bà phải tận dùng tối đa, coi như thu hồi vốn đỡ đến ngày nào đó nó trộm bán đi đổi cái mới.” Nói xong, mới nhận ra có điều không đúng: “Nhị tiểu tử, vừa rồi con gọi thằng bé là gì?”

Đột nhiên nói sang chuyện khác, Cố Tiểu Nhị bị ngốc theo.

Cố Vô Ích nghĩ đến trước đó Tần Phong và xưởng trưởng nói chuyện với nhau, có lẽ anh cũng sẽ nói với hai vợ chồng già như vậy cho nên mới lặp lại những lời nói của bố và xưởng trưởng một lần nữa.

Bà cụ Châu vội vàng hỏi: “Không phải nó bắt ép các con đấy chứ?”