“Đứa nhỏ ngốc.” Bà cụ Châu vui mừng cười, đưa Miểu Miểu cho cậu bế: “Đưa em trai ra sân chơi đi, bà đi nấu cơm.”
Cố Nhị lập tức buông cặp sách xuống: “Bà nội, để con nhóm lửa.”
“Có ông nội rồi còn cần đến con à?”
Cố Tiểu Nhị ngẫm nghĩ: “Vậy con rửa rau giúp bà nội.”
“Rửa xong rồi.”
Cố Tiểu Nhị nhíu mày, vậy một đứa nhỏ như cậu thì có thể làm gì?
“Con giúp bà nội đi lấy củi.”
Bà cụ nhịn không được mà nói: “Chú của con khỏe mạnh hơn con nhiều. Khi thằng bé mới bằng tuổi của con, bà nội dùng gậy gộc mới di chuyển được nó. Bà nội không cần con giúp, từ khi chú của con đưa cái thùng thuốc xổ kia về, rồi cả phân lân thì bà nội và ông nội không còn cần cắm mặt xuống đất kéo phân chuồng khắp nơi về, cũng không cần gánh nước, sống trong ngày tháng rảnh rỗi hơn trước kia, cho nên đôi khi về già xương cốt sẽ đau nhức.”
Cố Nhị chỉ vào trong chuồng gia súc: “Còn có cái kia ạ?”
“Chỗ đó có ông nội con lo.” Bà đẩy cậu ra bên ngoài: “Đi chơi đi. Nếu không có gì để chơi thì đi đến xưởng xem chú con khi nào tan làm. Khi qua đường nhớ chú ý.”
Nhưng cậu vẫn muốn đi vào trong bếp.
Ông cụ Tần đẩy Cố Nhị ra ngoài: “Chờ đến khi hai ông bà này già đến mức không thể động đậy thì con hiếu thuận cũng chưa muộn. Bây giờ mà hiếu thuận là bị mù mắt đó biết chưa?”
Thiếu niên nhỏ ngẫm nghĩ lại cảm thấy cũng đúng: “Miểu Miểu, anh trai đưa em đi tìm chú— À tìm bố của em.”
Đứa nhỏ ngoái cổ ra bên ngoài.
Cố Vô Ích vươn tay.
Cố Thanh Cuồng một tay bên kia.
Ông cụ Tần nghe thấy tiếng mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn một lát, thấy hai đứa lớn đang dắt tay đứa nhỏ: “Có ba đứa con cũng khá tốt. Trước kia tôi còn lo lắng có nhiều con cái như thế, Miểu Miểu lại là con ruột nếu không có cô gái nào dám gả cho Phong Nhi thì biết làm sao. Thật ra bây giờ thằng bé không muốn cưới vợ cũng chẳng có vấn đề gì, đúng không?”
Bà cụ Châu nói: “Nếu không phải tôi sợ người ta nói thằng bé có bản lĩnh lớn như vậy nhưng ngay cả đứa con trai cũng không có thì không thèm quan tâm đến. Đỡ sau này phải cãi nhau với con dâu.”
“Bà nghĩ như vậy thật sao?”
Bà cụ: “Trông tôi giống đang giả vờ không? Tôi mà có tiền đồ như con trai làm gì đến lượt tiện nghi cho người ngoài—”
“Chia nhà!”
Tiếng thét chói tai vang lên, khiến cho ông cụ Tần sợ tới mức làm rơi que diêm đã được đốt xuống mu bàn tay, làm những lời của bà cụ Châu muốn nói phải nuốt vào trong miệng, làm Miểu Miểu sợ đến mức nuốt tiếng ‘bố’ vào trong cổ họng, làm cho Tần Phong sợ hãi rụt chân về, ngay sau đó phản ứng lại vội bế đứa con trai ngoan của mình lên.
Cả nhà sáu người không hẹn mà cùng nhìn lại.
Ông cụ Tần chỉ vào hướng đông, nhỏ giọng hỏi: “Là bên nhà chị dâu ư?”
Bà cụ cẩn thận nghe ngóng một chút, đúng là tiếng của cháu dâu, ngay lập tức nhịn không được mà để lộ vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp họa, kể màn hồi chiều cho ông bạn già nghe.
Ông cụ Tần cũng nhịn không được mà vui vẻ: “Xứng đáng lắm! May mắn hôm nay có Miểu Miểu nếu không nhà chúng ta sẽ bị nói là bất hiếu, không có khả năng nối dõi tông đường, còn phải vì hùa theo gió mà nói, bà đừng tức giận, cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”
Tần Phong đi đến cửa bếp đã nghe thấy câu cuối: “Ai lại làm gì chúng ta nữa ạ?”
Ông cụ cuống quýt hừ một tiếng, nhìn qua hướng đông sau đó nói lại câu chuyện mà mình mới nghe được từ vợ cho anh nghe.
Tần Phong hiểu rõ: “Vừa rồi con nghe thấy câu ‘chia nhà’, còn tưởng là nghe lầm.”
Bà cụ Châu: “Không hề. Hôm nay chẳng biết vì sao lại lọt được tiếng gió. Chuyện cô cả của con xem con dâu như người hầu đâu phải do mẹ nói bừa, ai ai cũng biết điều này. Con tìm chị dâu hỏi vài câu là biết được sự thật ngay, cho dù không chia nhà ra ở thì cũng không thể sống được như trước kia nữa, con bé hầu hạ cô cả của con như hầu hạ lão thái quân vậy.”
Tần Phong: “Chị dâu đâu có ngốc, dù mẹ không nói ra thì có khả năng chị ấy cũng sẽ không còn nhịn nữa đâu.”
Ông cụ Tần: “Nói nhỏ chút, đừng để con bé nghe thấy.”
Cố Nhị nhịn không được nói: “Ông nội còn sợ cô ta ư? Ông nội, để con giúp ông!”
“Giúp ông làm gì?” Ông cụ Tần trừng mắt liếc cậu một cái: “Tên nhóc nhà con mới vài tuổi đầu chỉ nên đưa em trai đi chơi thôi. Con nít đừng có xen vào chuyện của người lớn.”
Trước kia Cố Nhị không quen bị la mắng, cho rằng ông và dượng của mình có cùng một đức hạnh — bên ngoài là người nhưng về nhà là biến thành tên súc sinh. Còn cảm thấy hối hận vì chưa đến hỏi thăm tình huống gia đình của nhà họ Tần.
Tần Phong phát hiện ra mặt cậu biến sắc nên giải thích nhà ở thôn hơi to nên âm thanh phát ra quá nhỏ sẽ không có ai nghe, vì vậy người ở đây toàn dùng giọng to để nói, chứ không phải không thích cậu.
Ông cụ cũng nhận ra bản thân đã dọa Cố Nhị nên nhanh chóng đi làm sáng tỏ thật ra không phải không thích cậu, nếu không thì sao lại bảo Tần Phong nhận nuôi cả hai chứ?
Cố Nhị thấy ông cũng bị mình dọa nên cảm thấy chắc chắn là bản thân đã quá mẫn cảm.
Chưa tới mấy ngày đã phát hiện ra ông cụ Tần cũng thích rống lên với Tần Phong, không vùi còn muốn đánh đấm anh, Tần Phong không hề giận dữ, lúc này Cố Nhị mới yên tâm.