Ở trong thư lão hòa thượng cũng có nói lúc ấy đứa bé chỉ mới hơn ba tháng, cũng có khả năng vừa mới tròn một tháng.
Nếu đứa bé có tàn khuyết gì Tần Phong cũng có thể hiểu được, nhưng kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm, trong nhà lại không giàu có gì.
Nhưng đây là một đứa nhóc có tứ chi lành lặn.
Bố mẹ của đứa bé này có còn là người nữa hay không?
Tần Phong khom lưng bế cậu nhóc lên: “Đừng sợ, đừng sợ, có bố ở đây."
Đứa bé ôm chặt cổ anh.
Ông cụ Tần đột nhiên bừng tỉnh, chỉ vào Tần Phong, ngón tay run rẩy, vẻ mặt không dám tin tưởng.
“Bố còn muốn đưa đi nữa không ạ?” Tần Phong cười tủm tỉm nói.
Ông cụ Tần lấy cây chổi vung lên đi ba bước thành hai bước.
Hai đứa nhóc theo thói quen muốn ngăn lại nhưng thấy gương mặt của tiểu hòa thượng bỗng nhận ra được người bố nuôi không đàng hoàng này đã làm cái gì cho nên dừng chân lại, trăm miệng một lời: “Ông nội, đánh nhẹ thôi, đừng đánh người hỏng mất.”
Ông cụ Tần dừng bước chân, Tần Phóng biết chuyện gì sẽ xảy ra bèn lập tức chạy ra bên ngoài.
“Đại tiểu tử, nhị tiểu tử, ngăn cái tên súc sinh đó lại cho ông.”
Hai thiếu niên chặn trước cửa chính.
Tần Phong dừng lại, sau lưng bị cây chổi đập một cái.
Tiểu hòa thượng sợ tới mức khóc oa oa lên: “Không được đánh bố của con, không được đánh bố của con…” Vừa nói vừa duỗi cánh tay nắm lấy tay của ông cụ Tần.
Cánh tay cầm chổi của ông cụ Tần không thể nâng được nữa.
“Không đánh, không đánh, cháu trai ngoan đừng khóc nữa.” Ông cụ Tần nhìn thấy nước mắt của đứa nhóc thì vội vàng ném cây chổi xuống: “Ông nội cũng là vì muốn xả giận cho con. Nếu không phải do bố con dám làm bậy làm bạ, xúi quẩy khốn nạn thì sao con… Con đến nỗi phải đi làm hòa thượng chứ? Nhìn bộ quần áo con đang mặc trên người mà xem, so với quần áo năm sáu mươi của ông nội còn tàn tạ hơn.”
“Bố con không biết!” Đứa bé nức nở trừng mắt lớn tiếng nói.
Ông cụ Tần nghe hiểu ý tứ của cậu nhóc, dựa vào cái gì mà trách bố của con, còn đánh bố của con.
“Bố con không biết— Khoan, bố con không biết?” Ông cụ Tần chuyển hướng qua Tần Phong.
Tần Phong xoay người: “Năm nay nhóc mới bốn tuổi.”
Ông cụ Tần gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cảm thấy không đúng.
Bốn năm trước là 1985, khi đó con của ông vẫn đang ở nước ngoài.
“Hay cho con đó Tần Phong, quốc gia phái con đi ra nước ngoài học tập mà không lo học cho đàng hoàng, dám lãng phí tiền của đất nước và công sức của nhân dân. Con xem bố có đánh chết con không!” Ông cụ Tần lại cầm chổi lên.
Tần Phong vội vàng né tránh: “Bố lại đánh nữa sao? Sao bố không nghĩ tới việc có người mượn giống tϊиɧ ŧяùиɠ của con để sinh ra, sau đó hối hận cho nên mới ném đứa bé vào trong miếu?”
“Con dám!?” Ông cụ Tần tức giận đến mức bật cười.
Tiểu lão đại của nhà họ Cố yếu ớt cất giọng: “Cũng không phải là không thể, ông nội xem mặt của chú mà coi.”
Ông cụ Tần dừng lại, lần đầu nghiêm túc nhìn đứa con trai của mình.
Khuôn mặt non nớt điển hình.
Nhưng gương mặt này lại có thêm đôi mắt đào hoa, cho dù cười hay không cũng giống như tên phong lưu ngả ngớn. Rõ ràng là một dân quê nhưng lại trắng hơn cả người ở trên thành phố.
Chẳng khác tiểu bạch kiểm trong giới nghệ sĩ bị ghét nhất hiện nay.
Ông cụ Tần: “Nói như vậy là con cũng không biết?”
“Nếu như con biết thì mấy năm nay bố bảo con đi xem mắt sao con không đưa thằng bé ra để nói mà bây giờ không rảnh để xem mắt thì lại vội vàng đưa con trai trở về làm gì?”
Ông cụ Tần suy nghĩ chốc lát, thấy anh nói rất có lý.
Nếu không phải vì dốc hết tâm huyết vào đoàn xe lửa sắp đưa vào thí nghiệm do đoàn đội Cố lão kỹ sư chế tạo thì Cố lão kỹ sư cũng không đến mức đột ngột lìa xa nhân thế.
Đừng nói Tần Phong có thể thi đậu đại học là vì ít nhiều có công lao của ông cụ Cố đã bổ túc cho anh, cho dù không có mối liên hệ ấy thì anh cũng sẽ không rảnh rang lo chuyện khác khi đang trong thời gian mấu chốt thí nghiệm đoàn xe lửa.
“Thế đứa nhỏ này từ đâu chui ra?”
Tần Phong: “Sư phụ của đứa bé này đã hơn bảy mươi tuổi, trong lòng có lực mà không đủ sức. Nhưng không biết con có thích con nít hay không nên không dám nói cho con biết.” Nhìn qua hai đứa con nuôi một cái: “Khi nhìn thấy có hai đứa trẻ này, sư phụ già xác định con có thể nuôi được cho nên mới dám đưa cậu nhóc qua đây.”
Hai vị thiếu niên nhanh nhảu nói: “Là bởi vì bọn con ạ?”
Tần Phong cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhóc con.
Cả hai không khỏi cúi đầu.
Thật ra lời đồn có phần sai.
Không phải Cố lão kỹ sư không tin con gái mà tin Tần Phong. Thật ra, hai đứa nhóc này thà tình nguyện đi theo Tần Phong, người có tình có nghĩa trung với quốc gia hiếu thuận với bố mẹ cũng không muốn đi về nhà cô của mình.
Ông cụ Cố cũng tin tưởng nhân phẩm của Tần Phong. Nhưng không thể tin được vợ tương lai của Tần Phong cho nên kiên định cho rằng để cháu trai đi theo con gái sẽ ổn thỏa hơn.
Tần Phong lại không thể để hai đứa nhóc đi về nhà vai ác, thái độ của bọn họ cũng rất bình thường. Vì thế hai đứa nhỏ đã đi tìm ông cụ Tần, nhờ ông và Tần Phong làm công tác tư tưởng cho ông nội mình.
Ông cụ Tần cho rằng không có ông cụ Cố thì sẽ không có Tần Phong của ngày hôm nay, làm người không thể vong ơn phụ nghĩa nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Vì thế mới làm theo lời của Tần Phong đến nhà ông cụ Cố nhận nuôi hai đứa nhóc.