Tần Phong mở mắt ra, nhìn chằm chằm đứa bé hỏi: “Sư phụ của con đưa con tới đây à?”
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Tần Phong: “Sư phụ con nói chú là bố của con?”
Đứa bé gật đầu lần nữa, đôi mắt to tròn sáng ngời chứa đầy sự nghi hoặc.
— Vì sao bố cứ hỏi như vậy ạ?
Tần Phong tức giận đến mức bật cười.
Đột nhiên có thêm đứa con trai anh không hỏi cho cặn kẽ thì biết phải làm thế nào?
Anh cũng đâu phải là thần long, phụ nữ nằm mơ thấy anh là có thể mang thai đâu?
“Sư phụ của con không sợ chú sẽ không nhận con là con trai sao?”
Đứa bé lắc đầu, nói một cách tràn đầy tin tưởng: “Sẽ không ạ.”
“Cái này cũng do sư phụ con nói?”
Đứa bé nghĩ ngợi một lát, quay đầu lấy bao trên lưng xuống, lục lọi rồi đưa ra một bức thư.
Tần Phong bực mình: “Sao con không lấy ra sớm hơn đi?”
Cầm lấy bức thư, tùy tiện bế đứa bé sang một bên, gấp gáp mở ra, bỗng có một mùi hương đặc biệt của chùa chiền xông thẳng vào mũi.
Giờ khắc này Tần Phong không rảnh lo mấy chuyện cỏn con không đáng kể đó.
Mở bức thư ra đọc, phần đầu không phải là ‘chào anh’ hay là câu nói anh là bố của đứa trẻ mà trực tiếp nói ba chữ ‘thật xin lỗi’, Tần Phong liền biết mình đã nhớ không nhầm, anh không hề dơ, tiểu hòa thượng không phải là con của anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, đáy lòng Tần Phong xuất hiện cảm xúc phức tạp, anh ngước lên nhìn vẻ mặt của tiểu hòa thượng.
Bàn tay nhỏ bụ bẫm đặt lên đầu gối, eo thẳng lưng đứng, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng làm cho Tần Phong không ra tay được.
Đặc biệt là khi nhìn gương mặt nho nhỏ có hơi giống bản thân lúc còn hôi sữa kia, Tần Phong bèn dẹp bỏ suy nghĩ muốn ném văng đứa trẻ này ra.
Lỡ như lão hòa thượng đi rồi chẳng lẽ thật sự phải để đứa nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ ăn xin qua ngày hay sao?
Tần Phong thu hồi tầm mắt, cố gắng đọc tiếp dòng thư.
Lão hòa thượng cũng không phải là lão hòa thượng từ khi sinh ra cho đến lúc lớn lên.
Bắt đầu mười năm cách mạng, lão hòa thượng bị vợ con phủi sạch quan hệ, mọi người trong nhà làm ăn buôn bán lớn nên mười năm đó cũng không quá tốt, bất động sản bị niêm phong, gia sản bị sung công, ngay cả lão hòa thượng cũng phải chạy đến công trường làm khổ sai.
Thật vất vả mới kết thúc cuộc sống đày đọa, vấn đề được điều tra rõ ràng, gia sản được trả lại toàn bộ, lão hòa thượng cứ nghĩ bản thân có thể yên ổn sống qua tuổi già, ai ngờ vợ con lại tìm tới cửa, nhận sai nói lời xin lỗi, cầu xin ông ta tha thứ.
Lão hòa thượng bị đâm cho nhát dao đau thấu tận tim can nên lười phản ứng với bọn họ. Nhưng bọn họ cứ liên tiếp tìm đến cửa, làm cho láng giềng thấy bất an, ông ta cũng không còn cách nào khác bèn nhân lúc một ngày bọn họ không đến đã đem toàn bộ đồ cổ giao nộp cho nhà nước. Đêm đó trăng cao gió mát đem theo quần áo đi tới cửa chùa.
Nửa đường bị vướng phải một chút, cúi đầu đã thấy sợ hãi vô cùng — có một đứa trẻ!
Lão hòa thượng dùng đèn pin chiếu lên, sắc mặt đứa bé hết trắng lại xanh, giống như đã chết. Ông ta tính toán đưa đứa bé đến chỗ nào đó để chôn. Đến lúc bế đứa bé lên thì thấy nó có cử động, lão hòa thượng bèn cuống quýt đứa tới bệnh viện. Ông ta bọc chăn bên ngoài để giữ ấm cho đứa trẻ.
Vốn tưởng đứa trẻ này khi tỉnh lại sẽ lành ít giữ nhiều.
Ai ngờ phúc lớn mạng lớn, sống sót qua khỏi nên được lão hòa thượng đưa tới chùa chiền, mỗi ngày ăn cơm bún nước, đứa bé càng lớn càng đẹp.
Theo kế hoạch của lão hòa thượng chờ đến khi đứa trẻ sáu tuổi sẽ đưa xuống núi đi học. Vàng bạc ông ta mang từ nhà đến không hề quyên góp cho chùa chiền mà giữ lại để sau này dùng cho đứa bé đi học.
Đáng tiếc kế hoạch không được thực hiện.
Người nhà lòng lang dạ thú của lão hòa thượng đã tìm được ông ta.
Sợ bị bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của tiểu hòa thượng, cũng sợ tiểu hòa thượng rơi vào tay bọn họ nên lão hòa thượng bèn tính toán tìm cho đứa bé một ngôi nhà tốt. Không dám tìm ở nơi gần đó cho nên đã đưa đến bên ngoài vùng ngoại ô cách Tân Hải tầm một trăm dặm.
Vừa xuống xe buýt đã thấy tiểu hòa thượng cực kỳ giống với Tần Phong, lão hòa thượng cho rằng đã tìm được bố ruột của tiểu hòa thượng.
Khi theo đuôi Tần Phong đến xưởng thì đã hỏi thăm người xung quanh đó xem nhân phẩm của anh như thế nào.
Ai nấy cũng nói phẩm hạnh của anh không tồi.
Có ba người khi còn trẻ được đi du học nước ngoài nhưng chỉ có Tần Phong học xong là vẫn quay về nước để báo đáp Tổ quốc.
Tần Phong vô cùng hiếu thảo với bố mẹ, yêu quý chị gái, cũng rất yêu thương hai đứa cháu gái bên ngoại.
Khi về nước nối gót nghiên cứu học tập phát minh xe điện của vị kỹ sư già. Vị kỹ sư già này vừa qua đời đầu năm nay, trước khi lâm chung tình nguyện sang tên phòng ở cho Tần Phong, giao hai đứa cháu cho Tần Phong chăm sóc cũng không muốn phó thác cho đứa con gái đang ở trong tỉnh.
Có thể thấy được tính cách và đức hạnh của Tần Phong rất tốt.