Hai ngày sau An Ninh mới nhận được tin nhắn trả lời, cậu vừa hồi hộp vừa háo hức nhấn vào, nhưng không nhìn thấy tin nhắn thoại như mong muốn, mà chỉ có một tổ hợp chữ ngắn gọn.
[ZZZ: Add tôi.]
WeChat? An Ninh hoang mang chớp chớp mắt, sao lại kêu cậu kết bạn với anh nhỉ?
Nhưng mà, có phải nếu kết bạn rồi thì sẽ có nhiều cơ hội nghe tin nhắn thoại của anh hơn không?
Hơi suy tư trong chốc lát, An Ninh tạo một nick phụ, tìm tên để kết bạn, cậu nhìn chằm chằm ID “ZYZ” kia, hai mắt xuất thần, không biết đang nghĩ gì.
Lần này đối phương chấp nhận lời mời kết bạn rất nhanh, An Ninh còn chưa kịp gõ chữ thì bên kia đã nhắn đến một tin.
[ZYZ: Bé chim múp?]
… Cái gì mà “bé chim múp”?
[ZYZ: Ảnh đại diện Weibo là một bé chim múp, đúng không?]
Bấy giờ An Ninh mới phản ứng lại, đó là một bức vẽ đơn giản của cậu, thuận tay đặt nó làm ảnh đại diện, nhưng mà… Bé chim múp là cái quái gì? Con chim nhỏ mà cậu vẽ đâu có mập tí nào đâu! Mấy bé chim Bạc má đuôi dài* đều tròn vo như vậy mà!
(*) nguyên văn 小肥啾, là biệt danh của loài chim Bạc má đuôi dài:[An: Là em… Em đọc tin nhắn của anh rồi add anh.]
[ZYZ: À.]
Sau đó không có tin nhắn gì nữa, An Ninh nhìn chằm chằm dòng chữ “Đối phương đang gõ chữ” suốt vài phút, nhịp tim hoàn toàn mất khống chế.
[ZYZ: Trong khung chat riêng em vẫn chưa trả lời anh.]
[ZYZ: Tấm ảnh em gửi anh, là tự mình chơi hay là bị đυ.?]
An Ninh lập tức đỏ mặt tía tai.
Nếu là người khác thì cậu đã xóa kết bạn và chặn luôn rồi! Nhưng đây là ZZZ, cậu từng nghe vô số lần những audio do anh ghi âm - vốn còn quá đáng và tục tĩu hơn thế này nhiều, nên chỉ cảm thấy gương mặt không khỏi nóng lên, chứ không hề thấy phản cảm chút nào.
[An:... Không có.]
[ZYZ: Không có cái gì?]
[An:... Không có bị… Là em tự làm.]
[ZYZ: À, ngoan như vậy hả?]
An Ninh: “...”
[ZYZ: Vì sao lại gửi anh?]
[An: Bởi vì… thích giọng nói của anh.]
[ZYZ: Có gửi cho người nào khác không?]
An Ninh sửng sốt, bỗng dưng thấy hơi ấm ức, tiếng ngón tay gõ lên bàn phím nặng nề hơn rất nhiều.
[An: Không có!]
[ZYZ: Ngoan ghê luôn.]
Đây là lần thứ hai khen cậu ngoan.
[ZYZ: Thích giọng nói của anh hả? Vậy, muốn voice chat không?]
[ZYZ: Nhân tiện, để tránh hiểu lầm, nói trước là anh chưa từng add người khác, em là người duy nhất.]
Mãi đến khi bên kia tai nghe truyền đến một tiếng “A lô”, An Ninh vẫn chưa phản ứng lại.
“Có đang nghe không, Bé chim múp?”
Chất giọng không hề chỉnh sửa của người đàn ông kia chui thẳng vào lỗ tai An Ninh, không hề khoa trương khi nói rằng An Ninh đã nuốt nước bọt một cách hoàn toàn không thể kiểm soát, cái l*и nhỏ phía dưới cũng co rụt theo. Cậu đã nghe những đoạn audio quyến rũ và kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh quá nhiều lần, đến mức hoàn toàn hình thành phản ứng căng thẳng*. An Ninh nhận ra trạng thái của bản thân, hơi xấu hổ dùng mu bàn tay che nửa dưới khuôn mặt mình, hình như cậu… hơi bị biếи ŧɦái quá mức.
(*) phản ứng căng thẳng: hiện tượng cơ thể giải phóng hormone, làm tăng nhịp tim và hơi thở, vận chuyển máu đến các cơ và cơ quan quan trọng, giúp ta tỉnh táo để tập trung ứng phó với các tình huống căng thẳng
“Em…” Nam sinh phun ra một chữ, rồi bỗng ý thức được, trong mắt đối phương thì mình hẳn là một cô gái, thế là cố tình đổi giọng: “Em đang nghe đây.”
Giọng nói của cậu vốn đã tương đối ngọt dịu, còn thông qua voice chat nữa thì hẳn sẽ không bị phát hiện vấn đề gì.
Hình như bên kia cười khẽ một tiếng, âm cuối lười biếng gãi vào lỗ tai An Ninh: “Giọng nói nghe cũng rất ngoan.”
“Không phải nói thích anh à, vừa nãy sao không để ý tới anh?”
Cái gì nha… An Ninh thầm sửa lại cho đúng, rõ ràng là nói thích chất giọng, chứ có nói thích anh đâu?
“Em, em đang tìm tai nghe.” An Ninh che khuôn mặt nóng bừng của mình lại, hỏi: “Giọng của anh… sao nghe không giống trong ghi âm lắm?”
Sự khác nhau không quá lớn, thậm chí âm thanh hiện giờ còn thuần khiết và sống động hơn so với trong ghi âm, càng chọc trúng fetish* của An Ninh.
(*) fetish: sự hưng phấn tìиɧ ɖu͙© đối với một đồ vật (ái vật) hoặc bộ phận cơ thể không thuộc cơ quan sinh dục, ví dụ một người cảm thấy hưng phấn khi chạm vào giày hoặc bàn chân của người tình