Ảnh đại diện của ZZZ là một màu đen và mấy chữ Z in đậm, địa chỉ IP đã được điều chỉnh bằng phần mềm nên không phát hiện được gì.
Tất cả các file audio mà anh đăng lên đều miễn phí và ở chế độ công khai, từ những chia sẻ hằng ngày thì có thể thấy anh không thiếu tiền, An Ninh từng có suy nghĩ muốn trả tiền để anh chỉ ghi âm cho một mình cậu, nhưng thấy vậy nên rất nhanh từ bỏ ý định.
Bài đăng mới nhất kia đã có mấy ngàn lượt thích và bình luận, từ trước đến giờ An Ninh chỉ nghe chứ không để lại dấu vết gì, nhưng cậu rất thích xem phần bình luận.
[Chảy thành lũ lụt rồi cứu mạng qwq]
[Ông xã ơi, nhớ anh đến nỗi nước mắt chảy ra từ cái lỗ của em]
[Hít hà hít hà, ông xã ơi, cắm vào l*и em đi]
[Cảm tạ Bồ Tát, thức ăn tinh thần trên Internet của tôi]
[Chịt chết em chịt nát em chịt em từ phía sau thọc chớt em]
An Ninh nhìn mà nóng mặt, tuy trên mạng đều là nặc danh, nhưng thế này thì cũng quá… Chỉ mỗi việc nghe audio khiêu da^ʍ rồi thủ da^ʍ, thầm đáp lại trong lòng thôi mà cậu đã thấy rất khác người, cậu nhìn những bình luận này, hơi thẹn thùng, nhưng cũng có chút hâm mộ.
Tối nay lúc làm chuyện đó thì hơi sốt ruột, thậm chí có thể nói là rất gấp rút nên đã quên kê thêm một tấm đệm, cậu hưng phấn quá mức, thế là một mảng khăn trải giường dưới mông cũng bị thấm ướt.
An Ninh đổi tấm khăn trải giường mới, ôm tấm bị bẩn đến phòng tắm, ném vào máy giặt.
Lúc đi ngang qua gương, An Ninh thấy rõ dáng vẻ của mình, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi nên dính vào da thịt, hốc mắt đo đỏ, giống như vừa mới khóc, dù là ai nhìn vào cũng sẽ thấy trong gương là một nam sinh thanh tú xinh đẹp.
Nhưng An Ninh biết, cậu không phải, phía dưới của cậu có thêm một cái lỗ so với những chàng trai khác.
Năm nay An Ninh học năm hai đại học, ngành thương mại quốc tế, đây là chuyên ngành hàng đầu của trường cậu.
Lịch học của năm hai rất dày, vừa mới kết thúc một tiết của môn chuyên ngành, An Ninh đang thu dọn máy tính và cặp sách thì nam sinh ngồi phía sau dùng bút chọc chọc vào cậu.
“An Ninh, tiết trước giáo viên kêu làm bài báo cáo kia, cậu làm chưa?”
An Ninh nhớ lại một chút, chậm rãi trả lời: “Ừm… Làm xong rồi.”
“Cái đệt!” Hàng phía sau chợt truyền đến tiếng gào thét, rồi dứt khoát vươn tay lắc bả vai nam sinh: “Anh! Anh An! An Thần! Có thể cho tôi mượn xem không? Cậu yên tâm, tôi chỉ xem số liệu, không chép… ấy không phải, không tham khảo cái khác!”
Chuyện này không phải chỉ xảy ra một lần hai lần, An Ninh nói theo thói quen: “Để khi nào về rồi tôi gửi cho cậu.”
“Cảm ơn! Anh An!”
Nam sinh nhận được lời hứa hẹn thì vui mừng hớn hở vác cái cặp sách trống rỗng lên, ôm lấy bả vai An Ninh: “À phải rồi, lát nữa bọn tôi sẽ đến một quán bar mới mở gần trường, cậu muốn đi cùng bọn tôi không?”
An Ninh lắc đầu, không có hứng thú.
Nam sinh kia chưa từ bỏ ý định: “Không đi thật hả? Lần trước cậu đi tụ họp với với bọn tôi là vào tháng trước phải không? Dạo này đâu có kỳ thi nào, ngày nào cậu cũng về sớm như vậy làm gì?”
“Hôm nay có việc, để lần sau đi.”
Bạn học ở một bên nghe xong toàn bộ quá trình thì vỗ một cái lên gáy nam sinh kia: “Cậu nghĩ An Ninh giống cậu à? Không chịu làm bài tập, ngày nào cũng vào quán bar chơi trò “Ai là kẻ gϊếŧ người?”? À phải rồi, An Ninh, cậu gửi báo cáo của cậu cho tôi xem với?”
Nam sinh: “...”
An Ninh rất ngoan, đây là lời đánh giá chung của hầu như tất cả những người quen biết cậu.
Vào mỗi tiết học cậu đều sẽ đến sớm nửa tiếng, bài tập dù lớn hay nhỏ thì đều hoàn thành đảm bảo số lượng và chất lượng, điểm cao đến mức khó tin, là học sinh xuất sắc danh xứng với thực. Nhưng cậu quá ngoan, thậm chí ngoan đến mức hơi cứng nhắc, lúc bị phân công tham gia một môn mà cậu không giỏi trong đại hội thể thao thì cậu cũng không biết từ chối, ai hỏi mượn bài tập hay đáp án gì gì đó của cậu thì khỏi cần nghi ngờ, cậu chắc chắn sẽ đồng ý.