Tả Bạch Huyên ngồi ở ghế bên ngoài chờ đợi, lại nhận được tin thúc giục của người quản lý ở chỗ làm thêm.
Cô ở đại học học chính là khoa học máy tính, cùng kỹ thuật chuyên nghiệp, Thành tích ưu tú, lấy học bổng không nói, cũng thường xuyên tham gia một ít viết số liệu để tham gia thi đấu cùng các hạng mục phát triển khác, ở các loại trong lúc thi đấu cũng là thành tích vô cùng tốt.
Lúc cuối năm ba, cô được tham gia thực tập tại một công ty lớn, lúc ấy đi chính là tin tức khoa học kỹ thuật, công ty “Tiền Đoan” của nhà họ Loan, năng lực làm việc của cô cũng được dùng đến, được đến công ty khen ngợi, trong ngành này liền cũng có được một chút danh tiếng.
Cho nên từ học kỳ một, còn chưa tới nghỉ hè thời điểm liền có người sẽ chủ động mộ danh mà đến, cấp một ít giá cả rất cao cho một vài nhiệm vụ khó.
Tả Bạch Huyên một bên đem lương của chính mình làm thêm ở quán cà phê nộp lên toàn bộ cho cha mẹ nuôi, một bên lại trộm hướng mặt khác một cái thẻ ngân hàng giữ riêng cho mình.
Cô sợ thẻ ngân hàng bị cha mẹ nuôi phát hiện, vẫn luôn không có liên kết với di động, thẻ ngân hàng cô cũng để ở chỗ của bạn cùng phòng ký túc xá Giang Linh Đan.
Trong tuần này, lúc Loan Dạ Nam bị bắt, cô cũng trở về trường học, liền kể cho Giang Linh Đan nghe những chuyện phát sinh lúc hè.
Bạn cùng phòng tuy rằng khϊếp sợ, lại lo lắng, nhưng cô ấy cũng biết Tả Bạch Huyên người này thoạt nhìn qua có vẻ là một cô gái nhỏ mềm yếu dễ ức hϊếp, nhưng nội tâm so với bất kì ai khác đều mạnh mẽ hơn nhiều. Cô ấy chỉ cần có kế hoạch cùng tính toán của riêng mình, thì cho dù ai cũng không thể lay động được.
Lúc ấy Tả Bạch Huyên còn nói giỡn, an ủi ngược lại cô rằng: “Yên tâm đi, cho dù là gϊếŧ chết người điên kia, tớ cũng sẽ không để cô ta đυ.ng tới tớ đâu.”
Không nghĩ tới câu nói vui đùa này suýt chút nữa đã một lời thành sấm.
Tả Bạch Huyên thu hồi suy nghĩ. Chỉ sợ việc hôm nay sẽ không làm kịp, đành dùng di động viết lên một vài mã code. Tuy rằng không có phương tiện như viết trên máy tính, cũng chỉ có thể làm trước như vậy.
Những ngón tay cô di chuyển thoăn thoắt trên màn hình di động.
Không biết bao lâu, đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một hơi thở ấm áp.
Cô không nghĩ tới chính mình thế nhưng đã có thể thông qua sự biến hóa trong không khí mà nhận ra đây là Loan Dạ Nam, đang âm thầm cười nhạo cô.
Ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt vui vẻ của Loan Dạ Nam.
Người đó còn dùng giọng điệu chắc nịch mà nói với cô: “Cô như vậy không được.”
Bị phát hiện rồi!
Quả nhiên, ngay cả việc làm thêm đều bị quản thúc,
Tả Bạch Huyên liền nói ra cái cớ cô đã chuẩn bị sẵn: “Này chỉ là một vài bài tập ở trường mà thôi, bởi vì không có mang máy tính, chỉ có thể trước dùng di động viết, bằng không sẽ không kịp nộp bài tập về nhà.”
Nhà của Loan Dạ Nam chính là mở ra công ty khoa học kỹ thuật “Đằng Phong”, là một công ty nổi tiếng quốc tế về đứng đầu khoa học và phần mềm, mẹ của cô vẫn luôn thực hy vọng cô có thể kế thừa gia nghiệp, đây cũng là lý do vì cái gì lúc trước liền tính muốn hao phí bao nhiêu tiền bạc để quyên tặng một đống thư viện cũng muốn đem đứa con này đưa vào đại học Kinh Thị, cuối cùng cũng lăn lộn ra được một tấm bằng tốt nghiệp.
Hiện tại, cho dù là mua tới một cô vợ, nếu có thể mua một người có được một tấm bằng tốt nghiệp "xịn" cũng là sẽ càng có mặt mũi.
Tả Bạch Huyên chắc chắn rằng, vừa rồi thứ có thể khiến cho người điên này dừng tay lại kịp thời chắc có lẽ là nghĩ đến việc này.
Ngoài cái lý do này ra, thật sự không còn nguyên nhân nào khác.
Cũng không thể nào trông cậy vào một người không có lương tâm đột nhiên trở nên lương thiện và bao dung.
Loan Dạ Nam há mồm, lời nói còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, đã bị tiếng chuông điện thoai trong tay cắt ngang.
Cô nhìn đến màn hình điện thoại đang lập lòe ghi chú “Bà Già”, cũng không có viết rõ ràng là ai.
Loan Dạ Nam cũng không chậm trễ, thậm chí không lo lắng gì nhiều, bấm nghe điện thoại đồng thời liền dùng ghi chú xưng hô với đối phương.
“Bà Già?”
Đầu bên kia điện thoại hiển nhiên là ngẩn người, lúc sau liền tiếng hít thở đều nhiễm tức giận, tức giận đến mức ho khan hai tiếng mới có vẻ đối với người bên cạnh, căm giận mà nói: “Tôi đã nói không nên quản cái đứa con gái chết tiệt này! Mặc kệ nó chết dí ở bên ngoài cho rồi!”
Nhưng thực mau bị người bên cạnh khuyên can, chịu đựng xúc động muốn tắt ngang điện thoại, nói: “Chỉ mới một đoạn thời gian không quan tâm đến con thôi, con không những không kiểm điểm lại bản thân mình, còn lén lút làm nhiều chuyện như vậy. Loan Dạ Nam, con tưởng cánh của con thật sự đủ cứng cáp rồi đó hả? Kết hôn đều không cần cùng mẹ ruột nói một tiếng sao?”
Loan Dạ Nam nghe minh bạch, “Bà Già” là mẹ ruột của thân xác này-Loan Mộ Âm.
“Mẹ là mẹ thật sự không nghĩ quan tâm đến con đâu. Nhưng mommy của con nói, nếu đã kết hôn rồi, thì không thể bạc đãi con gái nhà người ta. Liền tính nếu không có làm hôn lễ, nhưng tốt xấu gì cũng đem cô gái ấy mang về nhà cho mẹ cùng mommy nhìn xem, chúng ta còn phải cho con bé bao lì xì gì đó.”
“Con cũng có thể dùng số tiền đó mua phòng mới cũng không có việc gì, mẹ cũng có thể cho con thêm một số tiền, cho hai đứa làm vốn riêng. Nhưng quan trọng là, về sau con phải thành thành, thật thật, an ổn mà sinh hoạt.” Loan Mộ Âm lời nói vô cùng bất đắc dĩ, nhưng trắng ra là đã đem yêu cầu hạ xuống mức thấp nhất.
Vừa nghe được “Một số tiền”, vốn dĩ đang muốn tìm cái lấy cớ đem cái đề tài này lừa gạt qua loa, Loan Dạ Nam bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
“Được ạ, ngày mai mẹ kêu xe tới đón tụi con đi.”
Loan Mộ Âm hiển nhiên không nghĩ tới Loan Dạ Nam sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì, cuối cùng thở hắt ra, nửa ngày cũng nghẹn ra một từ
“Được”.
Cuộc điện thoại cứ như vậy mà kết thúc, không hề có bất kỳ một câu chào tạm biệt nào.
Loan Dạ Nam thu hồi di động, nhìn về phía người đang ngồi thẳng chỗ đó - Tả Bạch Huyên, vươn tay ra.
Tả Bạch Huyên cũng không biết là nơi nào tới ăn ý, lập tức hiểu được ý tứ của đối phương, đứng dậy đi đến bên cạnh Loan Dạ Nam, đồng thời đỡ lấy cánh tay của cô ấy.
Tự nhiên đến mức trông các cô cứ giống như hai người vợ- vợ thật sự.
Bầu không khí nhẹ nhàng mà hạ xuống, thoải mái đến mức không thể giải thích được, làm Tả Bạch Huyên nhịn không được mà tò mò vừa rồi cuộc điện thoại kia nhắc đến “Tới đón chúng ta” và “Chúng ta” có phải hay không bao gồm luôn cả cô?
Nhưng lại cảm thấy có chút dư thừa.
Có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến cái này còn không bằng trộm ngẫm lại những đoạn code vừa rồi cần sửa chữa như thế nào mới cho ra kết quả tốt nhất.
Một đường không nói chuyện, thẳng đến ngồi trên xe chuyên dùng, nghe được tài xế hỏi chuyện: “Hai vị hiện tại muốn đi đâu đây?”
“Về nhà.” Loan Dạ Nam trả lời.
Cái từ “Về nhà” này làm Tả Bạch Huyên không tiếng động mà kéo khóe miệng, cười khổ một cái. Nhìn ngoài cửa sổ hàng nghìn ngôi nhà đang sáng đèn, trong lòng cô lại không có một chút ấm áp nào.
Về nhà?
Nhà ở đâu?
Cô làm gì có nhà mà về chứ?
---Hết Chương---