Xuyên Đến Trước Khi Điên Mỹ Tra A Mất Khống Chế

Chương 6: "Giúp Cô Băng Bó Một Chút"

Loan Dạ Nam vừa lòng mà nhìn thoáng qua tác phẩm của mình, đứng lên.

Trong lúc đứng dậy, cũng đồng thời không hề kiêng kỵ gì mà nhìn chằm chằm cô gái đang mặc chiếc áo tắm dài một phen, từ trên xuống dưới cẩn thận mà đánh giá qua một lượt.

Dáng người xác thật thực không tồi.

Tả Bạch Huyên cắn răng, biết rõ Loan Dạ Nam là cố ý lộ rõ tầm mắt như vậy, trong lòng thầm mắng người phụ nữ này, lại không có biểu hiện gì, chỉ là nghiêng đầu không có lên tiếng.

Loan Dạ Nam cũng không có nhìn cô lâu lắm, nhân từ mà trả lại không gian yên tĩnh cho cô gái nhỏ đáng thương này.

Từ phòng ngủ chính ra tới, quan sát không gian xung quanh một chút, đi vào phòng vệ sinh dành cho khách.

Tự ngắm chính mình trong gương, một lát sau Loan Dạ Nam liền đưa ra một đánh giá.

Không nghĩ tới sau khi xuyên thư, vẫn là dùng đến tên thật của chính mình, ngay cả hình dáng bên ngoài cũng không có gì thay đổi, chỉ là nhìn có vẻ mệt mỏi, chán nản hơn một chút.

Trên người ăn mặc từ đầu đến chân đều theo phong cách gai góc, kết hợp với chiếc áo khoác da chứa đầy đinh tán.

Cô đem chiếc áo khoác dính máu cởi ra, còn lại là một chiếc áo thun đen với một cái hình xương sọ người thật lớn, lại kéo cổ áo ra nhìn một cái.

Bên đầu xương quai xanh bên phải, có một nốt ruồi đen cũng là hoàn toàn giống nhau.

Lại xem xét lòng bàn tay một chút, một vài vết đỏ, rớm máu.

Thời khắc cuối cùng cô ở thế giới bên kia, khi bị mắt kính vỡ vô tình đâm phải, tạo thành những vết thương,...hiện tại vẫn còn trên tay.

Cô thật sự không biết được lý do gì mà mình xuyên đến nơi này, nhìn thoáng qua thân thể dường như vẫn là chính mình, nhìn chung những sự việc này cũng khá vi diệu.

Giống như việc ở sau cổ nhiều ra thêm một cái tuyến thể.

Nó không đẹp, nhưng cũng không xấu.

Vết máu chảy xuống hiện tại còn đang khô lại cạnh bên tuyến thể, nhìn qua có chút ghê người.

Tùy tiện mà rửa sạch một chút.

Cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền tới, làm cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng, miệng cũng muốn lệch sang một bên luôn rồi.

Không khỏi cảm thấy buồn cười.

Mở màng bằng những lung tung rối loạn như thế này, thật đúng là rất thích hợp với cô.

Cốc cốc cốc,...

Cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng vang lên.

Loan Dạ Nam quay đầu lại, đối diện với Tả Bạch Huyên, cũng ngay lúc này, do mất máu quá nhiều khiến cô loạng choạng một chút, cả người như muốn ngã về phía trước.

Tả Bạch Huyên đang đứng ở bên ngoài, thấy vậy liền hoảng sợ mà chạy nhanh vào, cố kìm xuống cảm giác không khỏe của bản thân, chủ động đỡ lấy người kia.

“Cô không sao chứ?” nỗi lo lắng, bất an trong giọng nói của Tả Bạch Huyên là chân thật.

Nhìn bộ dáng đã thành ra như thế này, không thể nào là không có việc gì được.

Khi cái bình hoa nện xuống, ý muốn của cô lúc đó là đem cái người điên này đánh chết đi.

Ai có thể nghĩ đến, cái đầu của người này lại có thể cứng đến như vậy?

Chỉ là hiện tại xem ra, như vậy cũng chưa chắc đây không phải chuyện tốt.

Vì nếu mang theo một cái danh “ngộ sát vợ” mà bước ra xã hội ngoài kia, nhìn chung vẫn là không hề tốt một chút nào.

Càng không cần phải nói đến, nhà họ Loan ở Kinh Thị này đích thị là một con quái vật khổng lồ.

Lúc thay quần áo, Tả Bạch Huyên một bên đem vết máu trên đầu vai lau đi, một bên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Người điên này khi mất khống chế đúng thật là rất đáng sợ.

Nhưng nếu có thể cùng người này cò kè mặc cả, thì vẫn như cũ, đây là một lựa chọn tốt nhất hiện tại đối với cô.

Nếu hiện tại cùng người kia xé rách mặt, thì đối với Tả Bạch Huyên thật sự không hề được bất kì một lợi ích nào.

Cô rất rõ ràng, cô chính là dùng chính bản thân mình để làm tiền đặt cược.

Loan Dạ Nam thoáng nhìn qua và đánh giá cánh tay gầy yếu của cô gái nhỏ đang cố gắng đỡ mình kia, nhẹ nhàng dùng sức một chút.

Sau khi đã đứng vững vàng, qua hình ảnh phản chiếu trên gương, cô nhìn về phía Tả Bạch Huyên đang cúi đầu.

Không biết là vô tình hay là do cố ý, Tả Bạch Huyên thay ra một bộ váy dài, đơn thuần màu đen, gương mặt không hề trang điểm, nên nhìn qua càng thêm trong sáng, ngây thơ vô tội. Bộ dáng mềm yếu, dễ bị ức hϊếp,...cũng được biểu diễn một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Những điều này làm người khác rất khó không sinh ra lòng thương tiếc đối với cô.

Tả Bạch Huyên bởi vì cánh tay trên vai cô dường như nặng thêm, nên cả người phải dùng sức, cố gắng trụ lại, tay theo phản xạ mà đặt lên eo của Loan Dạ Nam.

Lúc này có một hơi thở nhẹ nhàng mà phủ lên tai của cô.

Ngẩng đầu lên, liền đón nhận cả khuôn mặt của Loan Dạ Nam đang sát bên, với nụ cười không nhìn ra được là cảm xúc gì, đang nhìn mình.

Thì ra hơi thở vừa rồi là do Loan Dạ Nam phì cười mà tạo thành.

Trong lòng Tả Bạch Huyên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn là nhịn xuống những thắc mắc có vẻ dư thừa kia, cô nhỏ giọng dò hỏi: “Tôi đỡ cô đi ra ngoài ngồi nhé? Tôi từng học qua xử lý miệng vết thương, tôi giúp cô tạm thời băng bó một chút, được không?”

Loan Dạ Nam không có trả lời vấn đề này, chỉ là nương theo lực đỡ của Tả Bạch Huyên mà chậm chạp đi ra ngoài, vừa đi, một bên còn không quên hỏi “Cô không sợ tôi à?”

Tả Bạch Huyên chần chờ một lát, nghiêm túc, đúng sự thật mà gật gật đầu: “Sợ!”

Loan Dạ Nam nhìn Tả Bạch Huyên, ánh mắt từ lập lòe giảo hoạt dần dần biến thành kiên định.

Chính tại khoảnh khắc này, cô cũng đã nghĩ ra được mình nên diễn như thế nào rồi.

Loan Dạ Nam cảm thấy hứng thú, không có tiếp tục hỏi thêm gì nữa, chỉ yên lặng chờ mà biểu diễn tiếp theo của cô gái nhỏ này.

Tả Bạch Huyên điều chỉnh xong tâm tình, lại bắt đầu tỏ thái độ: “Tuy rằng sợ, nhưng chúng ta nếu đã là vợ-vợ hợp pháp, tôi vẫn sẽ thử chậm rãi mà tiếp thu, cho nên, cô có thể nào cho tôi thêm một chút thời gian, được không?”

Loan Dạ Nam vẫn như cũ, không có trả lời.

Tả Bạch Huyên vốn tưởng rằng với trình độ biểu diễn lấy lòng của chính mình, ít nhất cũng có thể được sự tán thành của người này, không nghĩ tới, liền im lặng, một cái gật gật đầu cũng không có.

Điều này làm cho cô sinh ra một tia bất an.

Lại dè dặt mà ngước đầu nhìn lên.

Trên mặt Loan Dạ Nam dường như đều bao phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi cũng trở nên tái nhợt, điều này chứng tỏ hiện tại cô ấy không được ổn cho lắm.

Tả Bạch Huyên lúc này mới ý thức được, không phải cú nện vừa rồi của mình không có tác dụng gì, chỉ là Alpha thân thể của Alpha quá mạnh mẽ, sức chịu đựng cũng lớn, nên mọi diễn tiến xảy ra vô cùng chậm chạp, việc này là do mất máu quá nhiều mà gây nên.

“Mặt cô trắng bệch luôn rồi! Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé!” đến lúc này Tả Bạch Huyên thật sự là luống cuống, dù sao thì đây cũng là là lần đầu tiên cô gặp được loại sự tình này.

Đem người đánh thành trọng thương là lựa chọn của cô, nhưng hiện tại đã đi đến bước này, cô lại không nghĩ làm Loan Dạ Nam chết.

Loan Dạ Nam bị đỡ đến sô pha ngồi xuống, một tay đè lại tay của Tả Bạch Huyên: “Đừng hoảng hốt, máu đã ngừng rồi. Cô trước tiên đem hộp y tế lấy lại đây, băng bó cho tôi một chút, tôi sẽ gọi xe đi bệnh viện kiểm tra.”

Tả Bạch Huyên theo bản năng mà khựng lại một chút, cô sợ câu nói tiếp theo của đối phương sẽ là gọi đến đồn cảnh sát.

Lại không có nghe được, chắc đối phương sẽ dùng việc này để uy hϊếp cô.

Nghĩ như vậy, cô chợt tức giận đến nghiến răng, xoay người đi lấy hộp y tế.

Loan Dạ Nam thong thả mà ngồi trên ghế, từ trong túi lấy ra di động.

Tả Bạch Huyên khi trở về liền bước chân đều trở nên thập phần nhẹ nhàng, chậm chạp, đem hộp y tế đặt ở trên bàn trà, liền ngồi quỳ ở Loan Dạ Nam bên người.

Cũng giống như lời Loan Dạ Nam đã nói, máu đã đọng lại.

Tuy rằng miệng vết thương nhìn vẫn là có chút nhìn thấy ghê người, nhưng tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Tả Bạch Huyên thở nhẹ ra một hơi, dùng tăm bông xử lý vết máu, lại dùng băng gạc đơn giản băng bó.

Kỹ thuật là cô có từng học qua, nhưng hiện tại dùng đến Loan Dạ Nam trên người, vẫn như cũ lựa chọn cẩn thận, nhẹ nhàng mà làm từng bước một.

Loan Dạ Nam mở mắt ra, đối diện là chiếc TV với màng hình siêu mỏng, hình ảnh phản quang trên đó có thể nhìn thấy Tả Bạch Huyên chăm chú, mềm nhẹ mà băng bó cho cô.

Hình ảnh của hai người các cô sinh động mà được chiếu rọi trên màn hình tối đen kia.

Nếu cô không nhìn qua cửa phòng ngủ, nhìn đến những mảnh bình hoa vụn vỡ đầy đất kia, nhớ lại những hành động và lời nói của cô gái nhỏ cùng với tên cặn bã kia thì có lẽ cô đã bị hình ảnh lúc này lừa gạt rằng hai người các cô quả thật là một cặp vợ vợ ân ái mặn nồng.

Xem ra thế giới này, Alpha cùng Omega là có sự chênh lệch về sức mạnh một cách nhất định, cũng khó trách cô gái nhỏ này hiện tại lại cẩn thận, dè dặt như vậy.

Cô khẽ liếʍ một chút lên chiếc răng mới nhú ra một ít kia.

Vừa rồi làm mấy việc kia, sẽ không đem cô nhóc này dọa hư đi?

“Tả Bạch Huyên!” Loan Dạ Nam mở miệng.

Tả Bạch Huyên bỗng ngừng lại một chút, tay cầm băng vải còn đang treo ở giữa không trung.

Loan Dạ Nam thông qua sự phản chiếu của màn hình tivi, nhìn đến cảnh tượng này, cảm thấy vô cùng buồn cười.

Này làm gì giống như là một người vợ hiền đang giúp cô băng bó vết thương đâu?

Rõ ràng là kẻ thù, mỗi một giây, mỗi một phút đều muốn dùng băng vải trong tay xiết chết cô đây mà.

Bất quá, bông hoa nhỏ không bị dọa hư là tốt rồi, nếu không, thật là không chơi vui nữa.

Loan Dạ Nam quay đầu lại nhìn về phía Tả Bạch Huyên: “Xe tới rồi, cô đưa tôi đi bệnh viện đi.”

Tả Bạch Huyên bị Loan Dạ Nam tầm mắt đảo qua, vội vàng che giấu trên mặt cảnh giác, gục đầu xuống đem trong tay băng vải cuốn lên, thu hồi hộp y tế.

Ngoan ngoãn đáp lời: “Được.”