"Mẹ ơi, xin hãy cứu lấy bố!"
"Tuyết Nhi không thể sống thiếu cha, huhu..."
Bên ngoài phòng phẫu thuật của Bệnh viện Nhân dân số một Kyoto, một cô bé mặc váy hoa quỳ trên đất cầu xin Từ Ngọc Sinh, người phụ nữ kiều diễm và rất xinh đang đi giày cao gót đứng ở đó.
Chiếc váy hoa của cô bé vẫn còn lấm bùn như thể trên đường đi tới viện cô ấy đã dính bùn đất còn sót lại trên đường sau cơn mưa, nhìn cảnh này trông đặc biệt đau lòng.
Từ Ngọc Sinh khẽ cau mày, như sợ cô bé làm bẩn đôi giày cao gót pha lê của mình nên ghê tởm đủn cô ngã vào góc tường.
“Mẹ đang chuẩn bị ký giấy ly hôn với ông ta, lão ấy sống hay chết thì liên quan gì đến mẹ chứ?” Từ Ngọc Sinh nhìn Tuyết Nhi trên mặt đất với vẻ mặt thờ ơ và khịt mũi lạnh lùng.
"Ông ấy là đồ thối tha, giống như con sói vậy, muốn ăn thịt ta, giờ thì mặc ta đi, đã bất tài vô dụng ở nhà chả làm được gì bấy lâu nay, lại còn đối xử với ta không một chút biết ơn, giờ con còn định thay mặt kẻ thua cuộc này lên tiếng à?"
"Nếu như bây giờ xảy ra chuyện gì, ngoài mẹ ra con không biết tới cầu xin ai nữa hả?"
Tuyết Nhi khó nhọc từ trên mặt đất bò lên, đôi mắt trong veo lộ ra chút quyết tâm.
"Bố không phải là kẻ lãng phí, bố là người bố tốt nhất trên thế giới..."
"Bà là một người mẹ tồi, tất cả những gì bà quan tâm chỉ là tiền!"
Theo những gì tôi có thể nhớ, mẹ tôi hàng ngày đều bận rộn với công việc của giới giải trí và biểu diễn ở bên ngoài tới tốt mịt và chưa bao giờ quan tâm, lo lắng gì cho tôi cả.
Tình mẫu tử ư, e rằng tôi không cảm nhận được?
Cô chưa từng có cảm giác đó trước đây!
Trong mắt mẹ cô, chỉ có sự nghiệp diễn xuất của bà ấy là quan trọng nhất, thậm chí còn đuổi cô và bố cô đi!
Nếu mẹ tôi không thúc giục bố tôi ký đơn ly hôn thì bố tôi làm sao có thể bị tai nạn ô tô đến bất tỉnh?
Ngay khi Từ Ngọc Sinh chuẩn bị dạy cho Tuyết Nhi một bài học, người quản lý phía sau cô thì thầm vào tai cô. "Ngọc Sinh, chuyện hôm nay cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ sợ bịt miệng đám báo chí không dễ. Hơn nữa, trước đây cũng có manh mối cho thấy chị đã kết hôn..."
Nghe vậy, Từ Ngọc Sinh bỗng nhiên càng tức giận hơn, lạnh lùng nói: "Vậy em có thể giải quyết việc cho chị được không?"
"Sao chị không thừa nhận sự thật về cuộc hôn nhân của mình? Em sẽ yêu cầu nhà báo gán cho kẻ rác rưởi này là kẻ bạo hành gia đình. Nếu còn nói chồng chị tiếp tục đẩy con gái nhỏ vào cảnh khốn cùng, chắc chắn sẽ có rất đông người ủng hộ con bé trên mạng!"
Nghe vậy, Từ Ngọc Sinh hai mắt đột nhiên sáng lên, cô ta nhẹ giọng vui mừng khôn xiết!
"Được, chị sẽ làm theo lời em!"
"Không, không, anh không thể đóng khung bố tôi như thế này!"
Tuyết Nhi lập tức chính trực mắng nàng, tuy rằng còn nhỏ nhưng cô vẫn biết đúng sai.
Từ Ngọc Sinh khẽ cau mày, cô không ngờ đứa con gái chết tiệt này lại bảo vệ lão chồng rác rưởi này đến vậy, nhưng không ai có thể thay đổi quyết định của cô ta!
Cô lấy thẻ ngân hàng ra, cúi đầu nhìn Tuyết Nhi trước mặt.
“Trong tấm thẻ này có một triệu, đủ để thực hiện một cuộc phẫu thuật cho người cha vô dụng của mày!”
"Ta có thể cho ông ấy tiền, nhưng con nhất định phải đi cùng tao, từ nay về sau con nhất định phải nghe lời tao!"
Nghe vậy, một người đàn ông tuấn tú mặc vest phía sau Từ Ngọc Sinh không khỏi phàn nàn: "Chị à, bác sĩ nói kẻ rác rưởi này sẽ chết sớm thôi, sao còn tốn tiền cho hắn?!"
Từ Ngọc Sinh trừng mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Từ Đào Phong, có điều này cậu từ giờ hãy ghi nhớ kĩ cho chị, sau này trở đi em đừng thắc mắc về tất cả những quyết định của chị!"
Từ Đào Phong tuy không vui nhưng cũng chỉ có thể thành thật cúi đầu.
Không đời nào!
Gia đình nhà Từ Ngọc Sinh vốn chỉ là một gia đình bình thường, nhưng mấy năm nay Từ Ngọc Sinh nổi tiếng trong làng giải trí nên mọi người trong gia đình họ Từ của cô ta cũng được hưởng lợi rất nhiều.
Lời nói của Từ Ngọc Sinh không khác gì chiếu chỉ của Đương Kim Thánh Thượng trong giới giải trí hiện tại!
Tuyết Nhi liếc nhìn thẻ ngân hàng, rồi nhìn cha cô, người đang nằm trên giường bệnh sắp chết và đang gặp cơn nguy kịch, nắm chặt đôi bàn tay trẻ trung đó.
"Được, tôi hứa với bà!"
"Nhưng tôi vẫn muốn nói lời cuối cùng với bố tôi!"
Tuyết Nhi lảo đảo bước đến bên cạnh cha cô Diệp Nhiên, bước chân có chút nặng nề, cẩn thận đặt mặt dây chuyền ngọc trên cổ vào lòng bàn tay của Diệp Nhiên.
"Cha, Tuyết Nhi sắp đi rồi... Sau này cha phải tự chăm sóc cho bản thân nhé..."
"Cha, Tuyết Nhi sẽ nhớ cha, cha nhất định không được quên Tuyết Nhi đâu đấy..."
Tuyết Nhi chưa kịp nói thêm lời nào thì vệ sĩ phía sau Từ Ngọc sinh đã đẩy cô rồi quay người đi về phía xe.
Nhưng lúc này không ai để ý, mặt dây chuyền ngọc trong lòng bàn tay Diệp Nhiên đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Cái thứ rác rưởi tôi giao cho cậu, ở lại đây xem ông ta dù là sống hay chết, mau chóng báo lại cho tôi biết!"
Từ Ngọc Sinh ném thẻ ngân hàng của mình cho Từ Đào Phong, sau đó quay người lên xe ngay lập tức.
"Vâng thưa chị!"
Từ Đào Phong véo thẻ ngân hàng trong tay, khóe miệng lại nở một nụ cười.
Sau khi nhìn đám người Từ Ngọc Sinh rời đi, hắn nghĩ đến thẻ ngân hàng trong tay, nhưng trong đầu hắn ta chợt lóe lên một ý nghĩ xấu xa.
Có đáng để lãng phí một triệu đô la cho một người sắp chết như thế không?
Số tiền này đủ để ta dùng để để mua xế hộp mới, ăn chơi và uống rượu mấy năm không hết!
Tại sao lại đưa nó cho người đàn ông sắp chết này được chứ?
Kẻ thua cuộc này bao năm nay chỉ biết rửa bát, nấu nướng và ở nhà chăm sóc con cái, người bất tài vô dụng như vậy coi như hắn ta khác gì đã chết rồi đâu!
Những suy nghĩ xấu xa, vô nhân tính và kệch cỡm đó hiện lên trong đầu hắn, Từ Đào Phong quay đầu lại nhìn bác sĩ Trương bên cạnh, nở một nụ cười rất kỳ lạ.
"Bác sĩ Trương, ông xem người này dù sao cũng không thể cứu được, vậy tại sao không ngừng cứu anh ta lại!"
"Sao ông không quyết định hiến nội tạng của anh ấy cho những người cần giúp đỡ có phải việc phúc đức hơn không?"
Vừa nói, Từ Đào Phong vừa lấy từ trong tay ra một xấp tiền, nhét thẳng vào túi bác sĩ Trương và nhìn ông đầy ẩn ý.
"Về phần phải nói gì với cánh báo chí bên ngoài, bác sĩ Trương hẳn phải biết thiệt hơn rồi, đúng không?"
Bác sĩ Trương ngay lập tức hiểu ra và nở một nụ cười rạng rỡ.
“Việc cứu chữa bệnh nhân thất bại, sau khi hội ý với gia đình, nội tạng của anh ấy sẽ được hiến tặng!”
Bác sĩ Trương cũng nở nụ cười ranh mãnh, nếu không thì chỉ cần bán những nội tạng này ra chợ đen là có thể kiếm bộn tiền!
Bên Phòng mổ.
Bác sĩ Trương mặc áo blouse trắng, tay cầm một con dao mổ sắc bén, đứng trước bàn mổ với vẻ mặt thờ ơ.
Bên cạnh anh ta là vài y tá với vẻ mặt thờ ơ không kém.
Nhưng lúc này, họ không có ý định cứu người mà đang nghĩ cách lấy những nội tạng này một cách nguyên vẹn.
"Oan có đầu nợ có chủ, không phải tôi không cứu anh đâu Diệp Nhiên ạ. Nếu anh có trở thành oan hồn ở dưới suối vàng mà muốn báo thù, nhớ kỹ là phải đi tìm anh vợ của anh!"
Bác sĩ Trương bình tĩnh nói rồi định mổ bụng anh ta.
Tuy nhiên, vào lúc con dao mổ sắp đến gần Diệp Nhiên, cô y tá nhỏ ở bên cạnh hoảng sợ lùi lại vài bước, loạng choạng ngã xuống đất.
"Bác sĩ Trương, bác sĩ Trương, anh ta hình như đang cử động!"
Bác sĩ Trương khẽ cau mày khi nghe điều này, và một chút thiếu kiên nhẫn hiện lên trong mắt hắn.
"Nó đang di chuyển, nó đang di chuyển, có chuyện gì ồn ào vậy?!"
Tuy nhiên, ngay khi anh ta chuẩn bị tấn công lần nữa, Diệp Nhiên, người đầy máu lúc trước đã ngừng thở, đột nhiên ngồi dậy.
"Ah!"
Bác sĩ Trương sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, con dao mổ rơi xuống đất kêu lạch cạch.
Diệp Nhiên cũng nhìn vào tay mình, không thể tin được lẩm bẩm: “Ta còn sống sao?”
Thành phố Bắc Hải?
Diệp Nhiên nhìn chung quanh, vô số ký ức chợt hiện lên trong đầu anh.
Năm năm trước, anh ấy là chủ nhân của Tập Đoàn Y Khoa Cát Lợi, bằng tài năng và công sức của mình anh ấy đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đưa công ty lên đến top 10 tập đoàn Y tế mạnh nhất cả nước, vị trí mà rất nhiều tập đoàn khác thèm khát có được.
Trong một lần tham gia giải đấu leo núi, hôm đó sau khi Diệp Nhiên đã leo lên chinh phục đỉnh núi ở độ cao 1228 mét, do mất nhiều sức lực hơn nữa lúc xuống bãi để xe, không biết kẻ nào đã chọc thủng lốp xe của Diệp Nhiên nên hôm đó anh đành để lại oto và đi taxi về, thật không may lúc đi trên đường taxi đã bị một chiếc oto tải khác tông trúng, cú đâm khá mạnh khiến xe bị lật nhào, sau cú va chạm đó Diệp Nhiên đã bị rơi hôn mê bất tỉnh.
Trước khi anh ta mất trí nhớ mọi bí mật về tài sản và công ty đã được chủ tịch Diệp Nhiên lưu trữ vào thẻ nhớ nằm trên mặt dây chuyền ngọc bích.
Sau này vì một cuộc hôn nhân sắp đặt nên anh đã kết hôn với con gái nhà họ Từ.
Nhưng sau 5 năm chung sống, anh đã hy sinh tất cả tài sản cho Từ Ngọc Sinh khi còn chưa ai biết đến ả ta nhưng thứ anh nhận lại chỉ là sự phản bội và bỏ rơi.
Hiện tại Diệp Nhiên đã khôi phục trí nhớ nhưng vẫn giả vờ ngốc nghếch để tránh bị sát hại, lần này anh sẽ khiến mọi người phải trả giá bằng máu!