Cốc cốc cốc.
Ba tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.
Tần Lương Khánh đứng ở trước cửa một hồi, nhưng không được đáp lại, định xoay người rời đi.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói mềm như bông, giống như được nhúng vào nước.
Tần Lương Khánh nói: "Dậy ăn sáng."
Phương Ức bên trong không mở nổi mắt, một lúc lâu sau mới "Ừm" một tiếng, sau đó lại nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.
Ở phòng bếp dưới lầu, Tần Trăn nhìn chằm chằm cái nồi nuốt nước miếng, "Mẹ, con đói bụng."
Bà ngoại bưng một tô mì, đặt ở phía trên một quả trứng luộc. "Tô này là của con."
Khi Tần Trân đang muốn đưa tay cầm lấy thì Tần Lương Khánh đi tới, "Để con bưng cho."
Tần Trân cười vui vẻ đi theo phía sau.
Khi đến bàn ăn, Tần Lương Khánh đặt tô mì xuống, dặn dò: "Ăn từ từ, cẩn thận bị bỏng."
Tần Trân gật đầu, "Đã biết."
Tần Lương Khánh trở lại phòng bếp, bà ngoại hỏi: "Đã gọi Tiểu Phương dậy chưa?"
Tần Lương Khánh nói: "Dạ rồi."
"Không biết con bé có ăn cay được không?"
"Đừng bỏ ớt, khi ăn cô ấy sẽ tự bỏ vào."
Đợi một lúc nhưng vẫn chưa thấy cô xuống, bà ngoại nói: "Cháu đi gọi con bé lại đi."
Tần Lương Khánh cầm đũa lên, "Bà ngoại, đừng lo lắng, ăn mì đi."
"Mì bị trương sẽ không ngon nữa."
"Không sao, lát nữa cô ấy dậy sẽ mua đồ ăn sáng trên đường."
"Sao lại như thế được, mỗi tháng Tiểu Phương trả cho chúng ta hai ngàn tệ, sao có thể để con bé tốn thêm tiền ăn ngoài nữa."
"Cô ấy là bà chủ, không quan tâm đến số tiền ít ỏi này đâu, nếu cô ấy muốn ngủ thêm thì chúng ta đừng nên quấy rầy." Tần Lương Khánh nhắc nhở bà ngoại, "Mì sắp trương lên rồi, chúng ta mau ăn thôi."
Bà ngoại thở dài, "Người trẻ tuổi không ăn sáng không được."
Phương Ức ngủ một giấc đến tự nhiên dậy, cô chỉ đơn giản rửa mặt và trang điểm, sau đó mở rèm cửa ra.
Qua tấm rèm mỏng màu xanh lam, bầu trời bên ngoài càng xanh hơn.
Hai trăm mẫu đất Bồ Đào Viên cô mới vừa nhận thầu hiện rõ trước mắt, xa xa là những ngọn núi trập trùng, quang cảnh khi từ trong phòng nhìn ra khiến người ta kinh diễm.
Vén tấm rèm mỏng lên và mở cửa sổ sát đất ra, Phương Ức hít một hơi thật sâu, không khí thật trong lành.
Trên bàn công có một chiếc ghế tre và một vài chậu hoa cảnh.
Tầng dưới ngoài ban công có một bãi cỏ tự nhiên và một cái ao sen.
Phương Ức cảm thấy dễ chịu hơn sau khi nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy.
Nhìn sang bên phải, cô phát hiện ra một chiếc xích đu và một người đàn ông đang cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Cô bám vào lan can, "A Khánh."
Tần Lương Khánh ngẩng đầu nhìn sang.
Phương Ức vén tóc ra sau tai, cười nói: "Anh đang làm gì vậy?"
Anh nheo mắt trả lời: "Tháo quạt."
Cô hỏi: "Tháo quạt làm gì?"
"Để rửa cho sạch sẽ." Tần Lương Khánh lại cúi đầu xuống.
Quạt còn có thể rửa sao? Phương Ức cảm thấy tò mò nên quyết định xem thử.
Khi cô đi xuống thì chiếc quạt đã được tháo rời, Tần Lương Khánh dùng nước rửa sạch cánh quạt và vỏ, lau hai ba lần rồi treo nó lên tảng đá lớn dưới gốc cây.
Cô bị hàng loạt động tác nhanh nhẹn của anh làm cho choáng váng, ánh mắt di chuyển theo bóng dáng cao lớn kia.
Tần Lương Khánh muốn bỏ qua ánh mắt của cô, nhưng quá khó, nên anh hỏi cô: "Cô có đói bụng không?"
"Còn ổn." Phương Ức đưa đồ vật trong tay cho anh, "Cảm ơn."
Tần Lương Khánh không nhận, "Không cần?"
"Không cần, hôm nay tôi về nhà, sẽ mang đồ dùng sinh hoạt theo."
Lúc này Tần Lương Khánh mới cầm lấy, "Ừm."
Phương Ức giơ tay nhìn đồng hồ, "Hôm nay không phải ra ngoài đón khách sao?"
"Có, tôi đi ngay đây."
"Vậy tôi sẽ đi với anh."
"Bà ngoại nói sẽ nấu lại mì cho cô, cô ăn sáng trước đi rồi đi."
Phương Ức "A" một tiếng, "Không cần phiền như vậy, tôi sẽ nói với bà ngoại của anh."
Cô có hơi khó xử, đúng thật là do cô ngủ quên.
"Không sao..." Tần Lương Khánh ngậm miệng lại, cô đã đi về phía phòng bếp.
Phương Ức phải nói chuyện với bà một lúc lâu thì mới thuyết phục được, "Vậy thì cháu đi trước."
Bà ngoại tươi cười rạng rỡ, "Tối cháu có về không?"
"Không biết nữa, cháu sẽ xem tình hình như thế nào."
"Về thì nói trước với A Khánh một tiếng, bà sẽ nấu thêm hai món nữa."
"Không cần phiền phức như vậy, mọi người ăn gì cháu sẽ ăn cái đó."
Bà ngoại nói liên tiếp, "Không phiền phức, không phiền phức, không thể ủy khuất cháu."
Phương Ức cười, "Bà quá khách sáo rồi."
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, rất thích bà cụ có gương mặt hiền từ này.
Phương Ức chào tạm biệt bà ngoại xong, thì cũng vừa lúc Tần Lương Khánh đi ra ngoài.
Anh đã thay quần áo, một chiếc áo thun màu xám và quần đùi màu đen, để lộ ra bên ngoài cánh tay và cẳng chân khỏe mạnh, trông rất có lực.
Phương Ức dời tầm mắt đi, cúi đầu nhìn bản thân, có chút ghét bỏ, cô còn chưa từng trải nghiệm qua cảm giác mặc một bộ quần áo trong hai ngày liên tiếp.
Sau khi ra ngoài, Phương Ức mở khóa xe.
Tần Lương Khánh hỏi: "Đổi xe?"
Phương Ức nói, "Đường lên quá dốc, chỉ xe này chạy được."
Tần Lương Khánh trầm giọng nói, "Vậy à."
"Nếu không chúng ta đua thử xem?" Phương Ức nhướng mày.
Tần Lương Khánh cười cười, không trả lời, đi về phía đối diện.
Phương Ức hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Anh quay lưng về phía cô và giơ tay lên, đó là tuýp sữa rửa mặt.
Đúng lúc này, có người từ cánh cửa đối diện bước ra, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, "Anh A Khánh."
Phương Ức theo tiếng nói đó nhìn sang, một cô gái có dung mạo bình thường, ngũ quan không mấy nổi bật, nhưng khá ưa nhìn.
Vừa lúc cô ấy cũng nhìn sang, Phương Ức cong môi, người bên kia cũng mỉm cười lại.
Tần Lương Khánh nói: "Trả lại sữa rửa mặt cho em, cảm ơn."
Cô gái kia hờn dỗi, "Anh A Khánh còn khách sáo với em như vậy."
Tần Lương Khánh cười, "Bây giờ em đến cửa hàng à? Anh tiện đường chở em đi luôn."
"Được, vậy anh chờ em hai phút."
"Ừ."
Cô gái quay trở vào nhà.
Tần Lương Khánh xoay người lại, bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phương Ức, anh giả vờ như không thấy.
Anh bước tới và lên xe.
Phương Ức bĩu môi, mở cửa xe và ngồi vào ghế lái.
Chẳng mấy chốc cô gái ở đối diện đã đi ra, ngồi vào xe của Tần Lương Khánh.
Sau khi anh lái xe đi, Phương Ức mới thắt dây an toàn, giẫm ga, đuổi theo chiếc xe phía trước, nhanh chóng bỏ xa rồi biến mất ở chỗ ngoặt.
Khóe miệng Tần Lương Khánh cong lên.
Hà Thanh nghiêng đầu hỏi, "Anh A Khánh, cô ấy là người nhận thầu Bồ Đào Viên hả?"
Tần Lương Khánh: "Ừ."
Hà Thanh cảm khái nói, "Không ngờ lại trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy. Quả nhiên là bà chủ có khác, nhìn qua trông rất có tính uy hϊếp, dáng vẻ cũng vô cùng mạnh mẽ."
"....." Anh lại không cảm thấy như vậy.
"Tại sao cô ấy lại ở nhà anh vậy?"
"Thuê phòng một thời gian."
"Ồ." Hà Thanh nói, "Cũng phải, nhà anh tốt hơn nhiều so với quán trọ trong thôn."
Nói chuyện phiếm hai ba câu, Hà Thanh đã đến tiệm cắt tóc. Sau khi cô ấy xuống xe, Tần Lương Khánh lái xe đến bùng binh ở góc phố, nơi này dễ đón khách hơn.
Hôm nay là ngày họp chợ nên có rất nhiều người gọi xe. Thậm chí anh còn không có thời gian để ăn trưa, chỉ ăn đơn giản một cái bánh mì với chai nước suối.
Ba giờ chiều, phố xá nhộn nhịp đã vắng hơn, xe cộ cũng vậy.
Ánh mặt trời rất nóng, Tần Lương Khánh đậu xe dưới gốc cây đa lớn, châm một điếu thuốc. Mới hút được hai hơi, điện thoại reo lên, người gọi đến là bà ngoại.
Bà ngoại hỏi: "Buổi tối Tiểu Phương có về không?"
Tần Lương Khánh nói: "Cháu không biết."
Bà ngoại nói: "Vậy cháu gọi điện hỏi thử xem, để bà chuẩn bị bữa tối."
Tần Lương Khánh: "....."
Bà ngoại: "Cháu hỏi đi rồi gọi lại cho bà."
"..... Được."
Thời tiết nắng nóng gay gắt, tiếng ve kêu từng đợt. Tần Lương Khánh cầm điện thoại, trong lòng rối rắm, nặng nề hút thuốc.
Thuốc lá đã cháy hết, nhưng anh vẫn chưa quyết định có gọi điện hay không. Kết quả là Phương Ức chủ động gọi đến, tay anh run nhẹ, điếu thuốc cháy đến đầu ngón tay.
Tần Lương Khánh dí điếu thuốc vào gạt tàn, ấn kết nối.
"Tôi đã chuyển tiền thuê nhà qua WeChat cho anh, anh nhấn chấp nhận đi."
"Được." Anh trầm mặc một chút rồi nói, "Tối nay cô…"
Phương Ức nói, "Tôi còn một chút việc phải làm ở thành phố, tối mai tôi sẽ đến Đinh Trấn."
Tần Lương Khánh thở phào nhẹ nhõm, "Ừm, vậy tôi cúp máy đây."
"Đừng vội cúp máy." Phương Ức cười nói, "Tôi có việc cần nhờ anh, sẽ trả thù lao."
"Chuyện gì?"
"Tôi chuẩn bị xây một trung tâm tiếp đón ở Bồ Đào Viên, muốn mời anh thiết kế, giá cả thương lượng."
Tần Lương Khánh nghe được có hơi sửng sốt.
Phương Ức tiếp tục nói: "Nhà của anh được thiết kế rất đẹp. Đó là phong cách tôi thích, tôi tin tưởng vào tiêu chuẩn của anh. Thế nào? Có nhận đơn đặt hàng không?"
Tần Lương Khánh đổi tay cầm điện thoại, khiêm tốn nói, "Nhà của tôi chỉ là tùy tiện trang trí."
"Anh tùy tiện đã có thể trang trí ra hiệu quả tốt như vậy. Nếu nghiêm túc, chẳng phải càng khó tin hơn sao? Vậy anh nhất định phải nghiêm túc giúp tôi thiết kế đó."
Cô nói như thể anh đã đồng ý.
Tần Lương Khánh trầm mặc một lát, nói: "Nói cho tôi biết ý muốn của cô, tôi sẽ thiết kế bản vẽ."
Giọng Phương Ức tràn đầy ý cười, "Được nha…"
Cô nghe thấy có người nói chuyện bên kia, "Tài xế, cậu có chở đến Đinh Trấn không?"
Phương Ức nhanh chóng nói, "Vậy anh làm việc trước đi, có gì nhắn qua WeChat hoặc là tối mai gặp mặt rồi bàn bạc sau."
Tần Lương Khánh nói "Được" rồi cúp máy, xoay người lại, "Lên xe đi, đủ người sẽ đi."
Trong một biệt thự sang trọng cách đó một trăm km, Phương Ức thả mình vào chiếc ghế sô pha mềm mại, gác đôi chân dài trên bàn trà, lắc lắc điện thoại.
Một lúc sau, cô từ từ đứng dậy và lái xe đến địa điểm tổ chức tiệc.
Là bữa tiệc do một vài người bạn tốt của cô tổ chức, những người này nghe nói cô nhất thời hưng phấn nhận thầu Bồ Đào Viên và vài mẫu đất khác, đều cảm thấy rất tò mò, một hai phải ăn một bữa cơm với cô.
Có người không hiểu hỏi, "Nếu cậu thích Bồ Đào Viên như vậy, tại sao không sang Pháp hay Tây Ban Nha mua? Lại chạy đến vùng nông thôn ngay cả chim cũng không thèm ỉa kia làm gì chứ?
Phương Ức nghiêm túc trả lời, "Sính ngoại. Tớ nói cho các cậu biết, nho ở Bồ Đào Viên của tớ có hương vị không hề kém cạnh nho Tân Cương, sang năm tới mùa sẽ dẫn các cậu đến làm khách."
Cô cũng tình cờ nếm thử vài quả, vị ngọt thanh lại mọng nước, không hề ngán. Đặc biệt ngon miệng.
Khi Phương Ức biết nơi sản xuất là ở Đinh Trấn, cách nội thành một trăm km. Do chủ sở hữu kinh doanh không tốt nên Bồ Đào Viên sắp bị bỏ đi, không chút do dự cô liền quyết định tiếp nhận dự án này.
Vừa lúc cô cũng định mở rộng du lịch vùng sông nước ở nông thôn. Điều kiện địa lý, môi trường sinh thái hay khí hậu của Đinh Trấn đều rất tốt, đây vốn là một trong những nơi cô định chọn.
Lúc này trong đầu cô chợt lóe lên một hình bóng, không ngờ lại có thêm một niềm vui bất ngờ.
Vì vậy, Phương Ức nói với người bạn tốt là kiến
trúc sư của mình, "Đúng rồi, không cần phiền cậu nữa. Tớ đã tìm được người thiết kế trung tâm tiếp đón."
"Ai vậy?"
"Cậu không quen biết, không phải người trong ngành."
"Đó là người nào?"
"Một người thú vị."