Bạch Nguyệt Quang Chạy Trốn Của Quyền Thần

Chương 13: Đi đường ngược lại

"Muội..." Ôn Ngưng còn chưa nói hết câu, trong đầu chợt lóe lên tia sáng.

Nàng nghĩ về Bùi Hựu?

Nàng phải lòng Bùi Hựu?

Tại sao lại không?

Người khác không biết nàng đã sống lại một đời, không biết đến ân oán giữa nàng và Bùi Hựu, không biết những đau khổ Bùi Hựu đã gây ra cho nàng, thậm chí đến bản thân Bùi Hựu cũng không biết.

Bùi Hựu có ngũ quan đoan chính, tài học hơn người, lại sắp thi đỗ Lục Nguyên, kiếp trước có biết bao quý nữ trong kinh thành đổ xô vào, nàng là tiểu thư khuê các vẫn luôn ngưỡng mộ anh tài, phải lòng hắn cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng chuyện "bình thường" này trong mắt Bùi Hựu thì thế nào?

Bùi Hựu là người tâm cơ thâm trầm, hôm đó cố ý nói ra "Tiểu Nhã", thậm chí còn nói Tiểu Nhã là vị hôn thê của hắn, rõ ràng là có ý dò xét.

Nàng là Tiểu Nhã hồi bé, lại chung tình với hắn, còn biết hắn vẫn luôn tìm nàng, nếu như nàng trực tiếp thừa nhận thân phận thì đôi bên cùng vui.

Nhưng nếu như nàng chỉ chung tình với Bùi Hựu mà không tiết lộ thân phận với Bùi Hựu, thì xem ra Bùi Hựu chỉ có một kết luận: nàng không phải Tiểu Nhã.

Nàng chẳng qua chỉ có ngoại hình hơi giống với Tiểu Nhã lúc nhỏ.

Ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến mắt Ôn Ngưng sáng bừng, má hồng lên do cảm xúc dao động mạnh.

Ôn Lan không thể tin nổi nhìn muội muội nhà mình trước giờ đều dè dặt kín đáo mà giờ chỉ vì hắn nói ra một cái tên đã kích động đến mức hai mắt sáng bừng, gò má ửng hồng, hắn nhức đầu ôm trán: "A Ngưng, muội, chuyện này..."

"Đại ca, A Ngưng hơi mệt, xin phép lui về trước." Ôn Ngưng cúi đầu vội vàng nhún người, đi vào trong phòng.

Ở trong mắt Ôn Lan chính là nàng thẹn thùng không chịu nổi, vội vàng rời khỏi hiện trường.

Nghĩ đến lời Vương Hựu nói "đã có hôn ước", Ôn Lan cầm cán quạt đập vào đầu mình: "Lần này gây họa rồi!"

...

Ôn Ngưng không nói dối Ôn Lan. Nàng vào phòng đốt hương an thần lên, mặc nguyên áo nằm xuống.

Chẳng qua là nàng không ngủ, mà nằm yên trên giường suy tính về ý tưởng lúc nãy.

Đi đường ngược lại. Nàng không trốn tránh mà chủ động tấn công, nói rằng nàng ái mộ hắn, có lẽ lại là một cách hay để đối phó Bùi Hựu.

Bùi Hựu là người suy nghĩ thấu đáo, có nằm mơ cũng không ngờ được nàng chung tình với hắn, lại chính tai nghe được hắn có hôn ước với "Tiểu Nhã", hơn nữa còn đang tìm kiếm nàng mà nàng lại không nhận hắn.

Nhưng chỉ "bày tỏ tình cảm" thôi thì có ổn không?

Kiếp trước Bùi Hựu quả thực chưa từng để mắt tới người nào chủ động bày tỏ tình cảm với hắn, nhưng đó là do hắn đã có bạch nguyệt quang là nàng, hơn nữa còn tự nhận mình là thâm tình, trung trinh không hai lòng.

Kiếp này...

Ôn Ngưng không chắc lắm.

Lỡ như sau khi nàng tỏ tình, Bùi Hựu lại đối xử khác với nàng thì sao, thế thì chẳng phải lấy đá tự đập chân mình?

Không được không được.

Ôn Ngưng trở mình.

Nếu... nếu như "bày tỏ tình cảm" đồng thời khiến hắn ghét nàng, ghét đến mức thấy nàng sẽ đi đường vòng...

Ừm...

Ôn Ngưng mở to đôi mắt long lanh, chớp hàng mi dài.

Kiếp trước nàng bị ép ở bên hắn gần mười năm, đã thấy đủ loại ong bướm vây quanh hắn, nàng biết rất rõ kiểu nữ nhân nào khiến hắn phải kiên nhẫn đối phó, kiểu nào khiến hắn coi như đồ vật và kiểu nào khiến hắn muốn tránh còn không kịp.

Nếu xử lý tốt, cho dù có một ngày nàng đứng trước mặt hắn nói mình là "Tiểu Nhã", hắn cũng không tin...

Hai mắt Ôn Ngưng sáng lên, dường như đã nhìn thấy ngọn đèn sáng rực phía cuối con đường tăm tối, vậy là đã có phương hướng để đi.

Nhưng một cơn gió thổi qua, ánh nến lay động.

Ôn Ngưng nhíu mày, lại trở mình lần nữa.

Nếu như dùng cách này thì có một vấn đề cần giải quyết, nàng phải vượt qua nỗi sợ hãi khi đối mặt với Bùi Hựu.

Ấn tượng mà Bùi Hựu để lại trong lòng nàng kiếp trước quá sâu đậm, nếu như sau này mỗi lần gặp hắn, nàng đều hành động như hôm đó, dùng hết sức lực mới nói được hai ba câu ứng phó, thì cách này có hay đến đâu cũng không dùng được, ngược lại còn khiến hắn sinh nghi.

Lăng Lan thấy mấy ngày nay Ôn Ngưng như người trên mây, ăn không ngon ngủ không yên. Buổi chiều Ôn Lan tới, nàng ấy bèn vội vã rời đi, tự mình vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Từ trước đến nay Ôn Ngưng vẫn luôn thích các món nàng ấy nấu, hôm nay nàng ấy sẽ khiến cô nương nhà mình ăn ngon miệng.

Không ngờ lúc bưng bữa tối vào nàng ấy thấy Ôn Ngưng nằm trên giường, lật qua lật lại như bánh nướng, vẻ mặt lúc vui mừng, lúc nhẹ nhõm, lúc lại nghiêm trọng, cuối cùng là thở dài một hơi.

Lăng Lan đặt bữa tối xuống, vội vàng chạy tới áp mu bàn tay lên trán Ôn Ngưng: "Cô nương thật sự không cần mời thầy lang đến xem bệnh sao?"

Ôn Ngưng lại lật người: "Không cần."

"Nhưng mấy ngày nay ta thấy cô nương..." Lăng Lan muốn nói lại thôi.

Mấy ngày nay Ôn Ngưng có nằm mơ nhưng không hét lên nữa, chỉ nghiến răng rêи ɾỉ, xem ra trong mơ không còn đáng lo ngại như trước.

"Để ta đi lấy thêm thuốc theo đơn của thầy lang." Lăng Lan quay người rời đi.

"Lăng Lan..."

Ôn Ngưng chưa kịp hô lên đã thấy bóng người biến mất sau tấm bình phong, nàng thở dài, ngồi dậy.

Nhìn thoáng qua, nàng thấy bữa tối do Lăng Lan mang đến đều là những món nàng thích.

Nàng bước tới, ngửi hương thơm của đồ ăn, lại thở dài, ngồi xuống bưng bát lên ăn.

Kiếp trước lúc nàng gần đất xa trời, Lăng Lan cũng tự mình nấu cơm cho nàng, sau đó không ngừng nói bên tai nàng: "Cô nương, đại nhân đã đồng ý chỉ cần sức khỏe người tốt lên sẽ để chúng ta rời đi. Người muốn đi đâu? Giang Nam? Phía Bắc Trường Thành? Ngài ấy sẽ không giam giữ chúng ta nữa. Người muốn đi nơi nào, A Lan sẽ đi cùng người."