Bạch Nguyệt Quang Chạy Trốn Của Quyền Thần

Chương 11: Ta đã có hôn ước

Động tác tay của Ôn Ngưng không dừng lại, nhưng trong lòng thì ngưng trệ.

Cũng may Ôn Lan thấy nàng hơi nhíu mày, cụp mắt xuống, cho rằng nàng gặp nam nhân lạ xấu hổ, nên trả lời thay: "Xá muội từ nhỏ luôn ở khuê phòng, hiếm khi đi ra ngoài, chẳng qua là gần đây tâm trạng không được tốt, đúng lúc ta được nghỉ nên dẫn muội ấy ra ngoài dạo chơi một chút."

Đây đúng là một câu trả lời hay.

Ôn Ngưng vô cùng hài lòng, tay cầm đũa cũng buông lỏng ra đôi chút.

Vương Hựu sáng tỏ gật đầu, không hỏi thêm nữa. Ôn Lan thấy hắn chủ động hỏi chuyện của Ôn Ngưng, cũng mon men hỏi chuyện riêng của hắn: "Thứ Chi tuổi còn trẻ, mới tham gia thi lần đầu đã đạt thành tích ấn tượng, người thân chắc hẳn rất vui mừng?"

"Cha mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng ở Thứ Chi, nhưng thành tích hiện tại, ta cũng không dám khoe khoang."

Chỉ có cha mẹ, vậy là chưa thành thân.

Ôn Lan nói tiếp: "Nghe nói Thứ Chi vốn không phải người kinh thành, đợi đến khi có kết quả, thành tích ấn tượng hay không là biết ngay. Nhưng gần đây trong dân gian có trào lưu bắt rể theo bảng vàng, Thứ Chi lại tuấn tú thế này... nhất định phải cẩn thận!"

Vương Hựu nâng ly nói: "Cảm ơn Ôn tham quân đã nhắc nhở, nhưng tại hạ là người đã có hôn ước, không sợ hành vi hoang đường đó."

Cả Ôn Lan và Ôn Ngưng đều sửng sốt.

Ôn Lan: Củ cải trắng ngon lành vậy mà bị heo ăn mất rồi?

Ôn Ngưng: Bùi Hựu có hôn ước khi nào?

Nhưng hai người đều không biểu hiện ra ngoài, Ôn Lan mặt đầy tiếc nuối, tiếp tục uống rượu, trong khi đó Ôn Ngưng lại thả lỏng hơn trước, chẳng lẽ Bùi Hựu kiếp này và kiếp trước không giống nhau? Đời trước nàng chưa từng nghe nói hắn đã có hôn ước.

Vương Hựu thầm nghĩ rồi nói: "Đáng tiếc tại hạ và vị hôn thê bị mất liên lạc lúc nhỏ, kể từ đó không nghe thấy tin tức gì về nàng ấy nữa. Nhũ danh của nàng ấy là Tiểu Nhã, không biết hai vị đã từng nghe qua chưa?"

Ôn Ngưng đang đưa một viên chiên vào miệng, vừa nghe thấy cái tên "Tiểu Nhã", trong lòng giật thót, vô thức ngước mắt lên, thấy Vương Hựu cũng đang nhìn mình.

Đôi mắt đen sâu thẳm, tỏa ra chút ánh sáng le lói.

Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thẳng vào mắt nhau kể từ lúc ngồi chung bàn.

Nhịp tim của Ôn Ngưng đột nhiên tăng tốc, nàng không cả nhai, nuốt luôn viên chiên xuống.

Nàng nắm chặt tay, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: "Tiểu Nhã? Đúng là một cái tên khác biệt."

Vương Hựu nghe được câu trả lời của nàng thì cụp mắt xuống, che đi ánh sáng đang rực lên trong mắt mình.

"Đúng là khác biệt, nhưng một cô nương thường sẽ không nói nhũ danh cho người ngoài biết." Ôn Lan tiếp lời: "Nếu Thứ Chi muốn tìm người, mai đến phủ Kinh Triệu báo án, ta nhất định giúp đỡ hết sức có thể."

Vương Hựu bật cười lắc đầu: "Chắc nàng ấy và người nhà đã rời khỏi kinh thành. Đợi ngày sau ta có chút thành tựu, đi tìm nàng ấy cũng không muộn."

Nghe hắn nói xong, Ôn Lan hiểu ra đôi chút.

Chắc là đối phương chê Vương Hựu gia cảnh nghèo khó, giống như Thẩm gia đối với Ôn gia vậy...

Ôn Lan càng cảm thấy đồng cảm với Vương Hựu, không hỏi chuyện này nữa, lái qua chuyện khác.

Đôi mắt của Vương Hựu thỉnh thoảng đảo quanh, lúc chào tạm biệt lại nhìn Ôn Ngưng thêm lần nữa.

Ôn Ngưng không biết là do mình quá nhạy cảm hay là bởi vì Vương Hựu, tức Bùi Hựu đã bắt đầu nghi ngờ nàng.

Lúc ngồi xe ngựa trở về, lòng nàng bồn chồn không yên.

Hôm nay gặp phải Bùi Hựu đúng là nằm ngoài dự liệu.

Phản ứng của nàng vừa rồi có tính là quá khích không? Nàng có lộ ra sơ hở gì không? Lúc Bùi Hựu nhắc đến "Tiểu Nhã", sao lại nhìn nàng? Tại sao lúc đó nàng lại ngẩng đầu lên? Lẽ ra nàng lên giả bộ như không nghe thấy gì chứ!

Lúc cuối sao hắn còn nhìn nàng rất lâu rồi mới rời đi, vậy là có ý gì? Liệu hắn có phát hiện ra điều gì không?

"Cô nương thấy khó chịu ở đâu à?" Lăng Lan lo lắng nhìn Ôn Ngưng, sau khi tẩy trang, mặt cô nương nhà mình tái nhợt, kể từ lúc đi chùa Từ Ân về thì mất hồn mất vía, đến bữa tối cũng không ăn được mấy miếng: "Hay là ta lại đi gọi thầy lang đến khám cho tiểu thư?"

"Không cần." Ôn Ngưng lắc đầu nằm xuống giường: "Ta chỉ hơi mệt một chút, Lăng Lan, tỷ nghỉ ngơi trước đi, ta ngủ một giấc là khỏe thôi."

Lăng Lan biết hôm nay Ôn Ngưng đã gặp Thẩm Tấn, Ôn Lan đã đặc biệt dặn dò nàng ấy từ trước. Giờ thấy Ôn Ngưng như vậy, chắc là cuộc trò chuyện với Thẩm Tấn không được vui, trong lòng lập tức hối hận, sớm biết vậy đã không tạo cơ hội cho họ gặp nhau.

Đang định khuyên nhủ thêm mấy câu thì đã thấy Ôn Ngưng nhắm mắt lại, nàng ấy đành ảo não đứng chôn chân một lúc rồi mới lui ra.

Ôn Ngưng đúng là đã ngủ, nàng thϊếp đi rất nhanh nhưng lại nằm mơ.

Lại là giấc mơ lần trước.

Nàng và Lăng Lan lên kế hoạch nửa năm, dành một nửa số tài sản mời thuật sĩ giang hồ đến dịch dung cho hai người.

Nàng muốn chạy đến quan ngoại. Chỉ cần ra khỏi Nhạn Môn Quan, nàng sẽ không thuộc phạm vi quản lý của Bùi Hựu nữa, chỉ cần nàng mai danh ẩn tính, hắn nhất định không thể tìm ra nàng.

Nhưng vừa ra khỏi cổng thành, còn chưa kịp vui mừng đã bị Bùi Hựu ngăn lại.

Lần này mơ dài hơn lần trước, vì vậy nàng lại trải qua ký ức của đời trước trong giấc mơ.

Bùi Hựu không còn tức giận như trước mà lạnh lùng hỏi: "Muốn đi quan ngoại thế à?"

"Vậy thì để Lăng Lan đi thay nàng."

Ngày hôm sau, hắn nói đã tìm được một gia đình cho Lăng Lan ngoài quan ngoại, muốn gả nàng ấy qua đó.

Ôn Ngưng sợ hãi, khóc lóc cầu xin, chủ động hôn hắn. Hắn đè nàng dưới thân cho đến khi nàng khóc khàn cả giọng. Nàng phải nói sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa thì hắn mới buông tha cho nàng.

Hình ảnh cuối cùng là nàng nằm trên giường giữa đống hỗn độn, mắt đỏ hoe, môi sưng tấy, Bùi Hựu nằm bên cạnh nàng, một tay đỡ đầu nàng, một tay giữ cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn: "A Ngưng, đừng nói là cái kỹ thuật dịch dung kém cỏi kia, cho dù nàng có hóa thành tro bụi, ta cũng nhận ra được."

Nửa đêm, Ôn Ngưng kinh sợ ngồi bật dậy khỏi giường.