Thẩm Tấn nhập ngũ năm mười lăm tuổi, so với những quý công tử khác trong kinh thành thì da của hắn nâu hơn nhiều, nhưng lại có khí chất nho nhã, không mang theo hơi thở gϊếŧ chóc nơi chiến trường.
Nghe được câu trả lời của Ôn Ngưng, vẻ mặt khẩn trương của hắn dần biến thành thất vọng, đôi mắt càng đỏ hơn, nhẹ nhàng nói: "A Ngưng, lời muội nói... là thật sao?"
"Nhị công tử, A Ngưng thật sự nghĩ như vậy." Ôn Ngưng cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Thực sự xin lỗi huynh, ta cũng không biết từ khi nào đã coi huynh như ca ca... cho nên vừa nghe đến chuyện thành thân thì hơi bối rối... Những lời ta nói với bá phụ và bá mẫu hôm qua đúng là thiếu lễ độ, sau này gặp lại, A Ngưng nhất định sẽ bồi tội với hai người họ."
Hôm nay Thẩm Tấn tới đây đâu phải là để nghe Ôn Ngưng xin lỗi.
Nhưng những gì nàng nói không bắt bẻ vào đâu được, cho dù là vẻ mặt hay cử chỉ đều không nhìn ra là nàng đang nói dối.
Huống chi...
Thẩm Tấn cẩn thận nhìn Ôn Ngưng. Hôm qua hắn nghe nương kể thì cả đêm gần như thức trắng, đến bây giờ vẫn còn chưa hết hoảng hốt.
Nhưng hôm nay khí sắc Ôn Ngưng rất tốt, mặc dù có thể là do trang điểm...
Nghĩ tới đây, Thẩm Tấn vẫn không bỏ cuộc, hỏi thêm một câu: "A Ngưng, hôm nay muội đặc biệt trang điểm, có phải là vì..." đêm qua không ngủ nên sắc mặt tiều tụy?
Không chờ hắn nói hết câu, Ôn Ngưng đã ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "Nhị công tử cũng nhìn ra sao? Hôm trước Lăng Lan mua cho ta một hộp phấn hiếm, đánh lên rất đẹp. Sau này có nhị tẩu, ta nhất định sẽ tặng tẩu ấy mấy hộp."
Ôn Ngưng giống như không hiểu ý hắn, hiển nhiên là nàng trang điểm không phải để che đi vẻ tiều tụy. Tia sáng vừa lóe lên trong mắt Thẩm Tấn lại vụt tắt.
Đúng vậy, hắn và Ôn Ngưng đã ba tháng không gặp. Hơn một tuần trước sau khi kết thúc nhiệm vụ ở biên cương, hắn được về nhà nghỉ ngơi, lập tức thúc giục Thẩm Cao Lam đến Ôn gia cầu hôn.
Vốn tưởng rằng hai người gặp lại nhau lần nữa thì quan hệ sẽ khác, nhưng không ngờ...
Ôn Ngưng mà hắn gặp hôm nay đã khác so với trước đây.
Trước đây khi nói chuyện với hắn, nàng đều đỏ mặt, chỉ ước có thể trốn ra sau lưng Lăng Lan, sao có thể nói về chuyện của mình một cách phóng khoáng như vậy?
"A Ngưng, muội có phải là... có phải...?"
Thẩm Tấn muốn hỏi xem có phải nàng đang giấu diếm gì không, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to tròn ngậm nước của Ôn Ngưng đang kiên nhẫn chờ hắn, nào có giống như đang che giấu tâm sự gì...
Vậy là vế sau không nói ra khỏi miệng, Thẩm Tấn quay mặt đi, vẻ mặt càng thêm u ám.
Ôn Ngưng vừa quan tâm vừa dè dặt nói: "Nhị công tử, cũng trưa rồi, đại ca của ta đang chuẩn bị cơm chay ở phía trước, huynh có muốn dùng bữa cùng chúng ta không? Đại ca chắc là cũng rất nhớ huynh."
Thẩm Tấn lắc đầu: "Không..."
"Không..." Hắn vô thức lặp lại câu này, sau đó chán nản quay người đi.
Ôn Ngưng thấy hắn cô độc lê bước, đến khi hắn đi xa, nàng mới thu lại vẻ ngây thơ trên mặt.
Trong lòng nàng cũng hơi khó chịu, nhưng dù là vì lợi ích của nàng hay của hắn thì mối hôn sự này không nên diễn ra.
Ôn Ngưng thở dài, nàng đành phải làm ra chuyện ác này.
Đứng ở hành lang một lúc, Ôn Ngưng khôi phục lại tâm trạng, đi về phía phòng ăn.
Sau chuyện này, chắc hẳn Thẩm Tấn sẽ từ bỏ ý định. Cho dù không từ bỏ thì cũng biết hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hôn sự của hai người họ không có khả năng.
Nàng hồi tưởng lại biểu hiện của mình vừa rồi, cảm thấy khá hài lòng, không ngờ bản thân lại có thiên phú diễn xuất đến vậy.
Đời trước đúng là bị mai một.
Ôn Ngưng lại thở dài, nghĩ ngày sau tài năng này vẫn có chỗ hữu dụng, cần phải rèn luyện nhiều hơn.
Ôn Ngưng vừa đi vừa từ từ điều chỉnh lại tâm trạng. Đợi lát nữa ăn cơm, nàng sẽ phải giải thích chuyện của Thẩm Tấn với Ôn Lan, như vậy sự việc sẽ kết thúc tại đây.
Ôn Ngưng làm xong công tác chuẩn bị, cuối cùng cũng đi tới cửa phòng ăn.
Nàng không lạ gì với phòng ăn này. Hàng năm Ôn Đình Xuân đều đến chùa Từ Ân để niệm kinh cầu phúc cho a nương đã qua đời của nàng, xong xuôi sẽ dùng cơm chay tại đây. Vì là phòng ăn nên không cầu kỳ như hàng quán bên ngoài, không có chỗ ngồi riêng hay phòng riêng, toàn bộ sảnh đều thông nhau, bên trong đặt vài bàn tròn kích thước khác nhau.
Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt nên trong phòng ăn không có nhiều người. Ôn Ngưng nhìn Lăng Lan đang bày bát trước bàn, đang định hỏi đại ca đâu thì đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Ôn Lan: "Thứ Chi, huynh và ta đúng là duyên, đến chỗ này mà cũng gặp được."
Ôn Ngưng vừa bước vào đột nhiên đứng sững lại, giống như nghe thấy tiếng sấm, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Bùi Hựu, tự Thứ Chi.
Kiếp trước người này ép buộc nàng khắc năm chữ kia lên da thịt, hôm nay vừa nghe thấy đã khiến nàng khϊếp sợ lui bước, đừng nói là một lần, cho dù có nghe tới lần thứ hai, thứ ba, vẫn khiến nàng run sợ.
Ôn Ngưng buộc mình phải gạt đi nỗi sợ hãi từ tận trong xương, có lẽ chỉ là từ đồng âm thôi, mà cũng có thể là trùng tên, kiếp trước rõ ràng phải đến đầu mùa thu nàng mới gặp Bùi Hựu.
Nhưng rất nhanh nàng đã nhìn thấy một nam nhân đứng ở góc phòng ăn, ngay cạnh chỗ Ôn Lan đang đứng. Tuy hắn chỉ mặc áo vải bình thường nhưng dung mạo xuất trần, so với vẻ tao nhã của Ôn Lan thì ngũ quan của hắn càng thâm thúy, trầm tĩnh hơn, ánh mắt cũng lạnh lùng sắc bén hơn, cứ như thể hắn sinh ra đã thuộc tầng lớp thượng đẳng, bộ y phục bằng vải kia không hề hợp với hắn.
Đầu óc Ôn Ngưng bỗng nhiên mất kiểm soát, lướt qua rất nhiều cảnh tượng.