Bạch Nguyệt Quang Chạy Trốn Của Quyền Thần

Chương 1: Chạy trốn

Đêm đen như mực, mưa như trút nước.

Mùa đông ở phương Bắc hiếm khi có mưa lớn thế này, hơn nữa còn kèm theo cuồng phong gió lốc gào rít trên bầu trời Nhạn Môn Quan, nghe như thể có một linh hồn ma quỷ nào đó đang đến.

Binh lính trấn giữ Nhạn Môn Quan vẫn đứng thẳng tắp, tầm mắt thỉnh thoảng bị mưa che khuất, lúc này mới dám thừa dịp liếc nhìn tướng lĩnh đang bày trận đợi ở phía trước.

Sau loạn Tuyên Bình, sông núi bình yên, đại đô đốc chỉ đến tuần tra thành vào những ngày quan trọng, thỉnh thoảng sẽ ở lại mấy ngày, mà có ở lại cũng sẽ ở trong phủ thống soái, chứ sao lại đích thân dẫn binh trấn giữ cổng thành như hai ngày nay?

Cũng không biết kinh thành đã xảy ra tai vạ gì rồi.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, uống cạn chén trà nữa là đến giờ đóng cổng thành.

Phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, chậm rãi đến gần, một cỗ xe ngựa từ từ xuất hiện sau màn mưa.

Các binh sĩ càng đứng thẳng hơn, chờ phu xe kéo dây cương lại rồi tiến lên kiểm tra.

"Con trai và con dâu của lão phụ buôn bán nhỏ ngoài quan ngoại, nghe tin cháu trai bị bệnh, lão phụ lòng như lửa đốt, nên mới đến quấy rầy vào lúc này, đây là văn điệp thông quan, phiền các vị quan gia xem qua."

Chiếc xe ngựa phía sau màn mưa cực kỳ bình thường, vì đang là ban đêm nên đến một ngọn đèn cũng không có, nhưng nhờ có ngọn đuốc ở cổng thành nên quan binh vẫn có thể nhìn thấy bàn tay bà lão đầy những nếp nhăn.

Phu xe khom lưng, trong cơn mưa tầm tã không dám ngẩng đầu lên, hai tay trình tờ văn điệp lên cho đô đốc trước mặt: "Mời đại nhân xem qua."

Đô đốc râu bạc trắng, không đưa tay ra nhận mà liếc nhìn thuộc hạ bên cạnh, thuộc hạ kia vội vàng tiến lên nhận lấy văn điệp, còn ông ta thì cầm đèn dầu đến gần kiểm tra xe ngựa.

Binh sĩ che ô cho đại đô đốc cũng đang suy đoán, không biết gần đây phía trên đang tìm người nào mà khiến đại đô đốc phải đích thân kiểm tra từng chiếc xe ngựa, như thể rất sợ xảy ra điều gì sơ suất.

Ngọn đèn dầu lờ mờ soi sáng cỗ xe, bên trong là một bà lão, ánh mắt vô cùng nôn nóng và một tỳ nữ.

"Đây là gia nô nhà ta, bọn trẻ lo lắng đường xá xa xôi, không có người chăm sóc nên đặc biệt dặn lão phụ mang theo." Bà lão thều thào nói.

"Tất cả xuống xe để kiểm tra." Đại đô đốc dùng đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào tỳ nữ trẻ tuổi.

Tỳ nữ nhìn bên ngoài xe trời mưa như trút nước, xong quay ra liếc nhìn bà lão. Bà lão vỗ nhẹ vào cánh tay nàng ấy an ủi, tỳ nữ nọ bèn ngoan ngoãn dìu bà lão xuống xe.

Tính cả gã sai vặt, cả ba người bị tra hỏi gần nửa giờ, xe ngựa bị lục soát từ trong ra ngoài.

Cho đến khi xác nhận lời khai của họ không có gì khả nghi, bên trong xe ngựa cũng không có gì kỳ lạ, đại đô đốc mới xua tay thả cho họ đi.

Con ngựa hí lên, cỗ xe chậm rãi đi qua cổng thành.

Mưa lớn vẫn không ngừng trút xuống, đèn đuốc ở cổng thành vẫn sáng trưng. Có người chắp tay nói: "Đại nhân, đã giờ Hợi một khắc rồi."

Giờ Tuất năm khắc cổng thành sẽ đóng.

Đôi lông mày bạc trắng của đô đốc nhíu chặt, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Tiếp tục canh gác!"

"Tuân mệnh!"

Cỗ xe ngựa vừa đi qua cổng thành, sau khi đi qua hào nước, cuối cùng cũng bắt đầu tăng tốc.

"Cô nương, chúng ta ra ngoài thật rồi! Thật sự ra ngoài rồi!" Tỳ nữ trẻ tuổi trước đó im phăng phắc giờ nắm lấy cánh tay bà lão, vẻ mặt đầy hưng phấn: "Phía trước là quan ngoại, chúng ta... không, là người... cô nương từ giờ người được tự do rồi!"

Nói xong câu cuối, nàng ấy có vẻ hơi nghẹn ngào.

Bà lão vừa rồi sắc mặt còn hơi nhợt nhạt, giờ phút này trong mắt hiện lên vẻ linh động của thiếu nữ, nhưng giọng nói vẫn già nua: "Tay nghề của tên thuật sĩ giang hồ vi diệu thật đấy, không uổng công chúng ta bỏ ra nửa số gia tài."

Tỳ nữ gật đầu liên tục: "Vừa rồi mưa lớn làm ta sợ muốn chết! Mong là giọng nói và tướng mạo này có thể giữ được ba ngày như người kia nói, đến lúc đó Bùi..."

Tỳ nữ ngừng lại một lát, nói tiếp: "Đến lúc đó sẽ không ai tìm được cô nương nữa!"

Bà lão mỉm cười, đôi mắt sáng ngời cực kỳ tương phản với vẻ ngoài của mình.

"Phiền ngươi nhanh lên một chút, lão phu nhân nhà ta lo lắng cho cháu nội, phải đi suốt đêm nay." Tỳ nữ mở rèm xe nói với gã sai vặt.