Bạch Nguyệt Quang Chạy Trốn Của Quyền Thần

Chương 50: Nghi Xuân Uyển

Kiếp nàng Lăng Lan còn chưa thấy qua sự đời, dọa nàng ấy sợ sẽ không tốt.

Còn về lệnh cấm túc thì...

Ôn Ngưng thay y phục xong, không được tự nhiên đứng ở cửa sau.

Ôn Đình Xuân biết mỗi lần nàng ra khỏi phủ là đi bằng đường nào nên đã đặc biệt bổ sung người hầu đứng ở cửa sau.

Hai người hầu thấy Ôn Ngưng mặc nam trang thì lưng thẳng tắp, đứng nghiêm trang như đang đối mặt với kẻ địch.

"Hai người các ngươi." Ôn Ngưng khoanh tay, hất cằm nói: "Lần trước cùng nhị ca đến sòng bạc, chắc chưa bẩm báo với cha ta đâu nhỉ?"

"Thắng được bao nhiêu bạc? Đã nộp lên chưa?"

"Tại sao chỉ giúp nhị ca của ta mà không giúp ta?"

"À, thì ra các ngươi bắt nạt cô nương nhà mình, tưởng ta không dám đi tố cáo hả?"

Ôn Ngưng thuận lợi ra khỏi phủ, đến thẳng đường phố Trường An.

...

Hai ngày nay có rất nhiều ra vào nhà họ Vương.

Không giống như ngày công bố kết quả kỳ thi mùa xuân ai cũng tới chúc mừng, lần này là phủ Quốc Công ban thưởng, hết nhóm này đến nhóm khác bê đồ tới. Ngoài phần thưởng còn có thị vệ, người hầu của phủ Quốc Công, khiến cho căn nhà vốn đã không rộng rãi nay lại càng trở nên chật chội.

Những người hàng xóm thường hay lui tới lúc này cũng không dám tới nữa.

Hoàng thân quốc thích tự có thiên uy, nào ai dám tùy tiện đến ôm đùi?

"Công tử, người muốn dùng bữa tối ở bên ngoài sao?" Vương Cần Sinh đi theo Vương Hựu hỏi.

Vương Hựu "ừ" nhẹ một tiếng, vén áo bào đi ra ngoài.

Vương Cần Sinh nghiêng đầu nhìn đám hộ vệ đi theo sau.

Công tử rõ ràng là không thích họ đi theo, nhưng họ hình như không đọc được sắc mặt người khác, kiên quyết bám sát, nói cái gì mà "công tử thân thể quý giá, không thể chịu bất cứ tổn thương nào".

Hai ngày nay trong nhà cũng vậy, nhiều người hầu đột nhiên đến, bầu không khí trong nhà không ổn chút nào.

Vốn dĩ trong bữa ăn người một nhà cười cười nói nói, hắn ta cũng thường xuyên ngồi ăn cùng, nhưng lão ma ma nghiêm mặt nói: "Nô tài sao có thể ngồi ăn cùng bàn với chủ tử, còn ra thể thống gì nữa", nên hắn ta không dám ngồi xuống nữa.

Làm chuyện gì cũng có người đứng cạnh nhìn, lão gia và phu nhân cũng không quen. Công tử thì ngầm bày tỏ không cần những người này trong nhà, nhưng họ đã nói gì nào?

"Đợi công tử về phủ Quốc Công, chúng ta sẽ tự khắc theo công tử về."

Ồn ào đến mức công tử đã ăn hai bữa liên tiếp bên ngoài.

Hắn ta hiểu công tử nhà mình, đi ăn ở ngoài ít nhất sẽ khiến lão gia và phu nhân thấy thoải mái hơn.

Chỉ là không ngờ buổi tối các tửu lâu buôn bán đắt khách hơn buổi trưa rất nhiều, đợi đã lâu mà vẫn chưa có món nào được bưng lên, thị vệ đi theo muốn vào giục thì bị Vương Hựu ngăn lại.

Ngốc nghếch!

Vương Cần Sinh liếc nhìn bốn người kia, không thấy công tử đang dồn hết sự chú ý vào bàn bên cạnh sao?

Bàn bên cạnh cũng đang đợi đồ ăn, vừa chờ vừa trò chuyện.

Vương Cần Sinh nghe được hình như đang nói về một vụ án trong kinh thành? Cái gì mà con dâu bị sơn tặc bắt đi, sau khi về nhà bị nhà chồng chê bai, muốn hưu thê.

"Đã hơn nửa tháng rồi, phủ Kinh Triệu vẫn chưa kết án! Theo ta thấy thì phụ nhân kia gan to thật đấy, thất thân mà còn dám nói muốn hưu phu! Nếu không phải đương kim thánh thượng nhân từ, chuyện như vậy, sao nàng ta dám làm ầm ĩ đến tận phủ Kinh Triệu?"

"Trong người nàng ta không xu dính túi, sao có thể chống đỡ lâu đến vậy?"

"Còn không phải là vì vị Ôn tham quân kia sao. Ta phải nói, người nhà họ Ôn đúng là..." Hắn ta chỉ tay vào đầu mình "Không bình thường. Già thì vợ mất không chịu lấy vợ khác, nhỏ thì đi bắt rể bảng vàng, tiểu thư Ôn gia ấy, ngươi nghe qua chưa? Chính là người nhà họ. Phủ Kinh Triệu thì có vị Ôn tham quân, cũng là người nhà họ, hỗ trợ tiền bạc cho phụ nhân kia, còn tìm trạng sư giúp nàng ta, nên vụ án này mới kéo dài lâu thế!"

Vương Cần Sinh thấy vẻ mặt của công tử nhà mình ngày càng nghiêm trọng, nghe được từ mời "trạng sư" còn nhíu mày lại.

"Haiz, sao hôm nay đồ ăn lên chậm thế?"

"Hay là đổi chỗ khác đi, chúng ta vừa đi vừa nói tiếp?"

Hai người này mỏ nhọn tai khỉ, lúc nói đổi chỗ khác thì trên mặt hiện lên nụ cười da^ʍ tà, Vương Cần Sinh vừa nghe đã biết không phải chỗ gì tốt lành, không ngờ Vương Hựu cũng đứng dậy, đi theo họ.

"Công tử..." Vương Cần Sinh do dự muốn ngăn cản, nhưng thấy Vương Hựu nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên không lên tiếng cắt ngang.

Nơi mà hai người kia "đổi" đến đúng là không phải chỗ gì tốt lành, tên gì mà "Nghi Xuân Uyển", nghe giống như một kỹ viện.

"Công tử..." Vương Cần Sinh lúc này phải mở miệng thôi, công tử nhà mình trong sáng như ngọc, đây không phải chỗ công tử nên đến!

Vương Hựu đột nhiên hỏi hắn ta: "Ngươi còn nhớ ngày hai mươi lăm tháng ba Ôn tham quan tới tìm ta không, lúc đó có nói là vì chuyện gì không?"

Vương Cần Sinh không hiểu vì sao Vương Hựu lại nhắc đến chuyện này, gãi đầu đáp: "Hình như không nói rõ là chuyện gì, chỉ nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc..."

Vương Hựu lại nhíu mày, gọi một trong bốn thị vệ tới: "Xin ngươi giúp ta đi nghe ngóng một chuyện."

Người nọ lập tức chắp tay nói: "Công tử khách khí rồi!"

Sau khi Vương Hựu dặn dò xong, ngẩng đầu lên nhìn ba chữ "Nghi Xuân Uyển", vừa quay đầu liếc ba người đi theo mình: "Các ngươi ở đây đợi đi."

Rồi bước vào.

Hự...

Vương Cần Sinh không còn cách nào khác đành đuổi theo.

Thật không may, lúc này Ôn Ngưng cũng đang ở trong Nghi Xuân Uyển.

Nàng đến lúc xế chiều nhưng không tìm thấy người muốn gặp. Mắt thấy sắc trời đã tối mà người nọ vẫn không xuất hiện, Ôn Đình Xuân chắc sắp tan ca về nhà.

Nếu phát hiện nàng lén chạy ra ngoài thì kiểu gì cũng...

Ôn Ngưng đứng ngồi không yên, may thay trong căn phòng cuối cùng cũng vang lên âm thanh nàng chờ đợi đã lâu: "Tiểu lâu một đêm nghe tiếng mưa xuân."