Bạch Nguyệt Quang Chạy Trốn Của Quyền Thần

Chương 48: Uống một tách trà lạnh

Thế gian này đúng là không thiếu chuyện lạ.

Sao lại có thể trùng hợp đến thế, người tìm kiếm mười mấy năm lại ở ngay trước mắt.

Cũng may, hôm ở Vân Thính Lâu, Tần Vũ chỉ đánh người hầu của hắn, sau đó ở tiệc Quỳnh Lâm, hắn ta cũng chỉ nói qua nói lại với hắn mấy câu, nếu không tương lai đã kết thù với phủ Quốc Công rồi!

"Đại ca, chẳng phải hắn còn chưa chính thức được phong tước sao? Chúng ta sợ cái gì." Tần Vũ vẫn mạnh miệng lẩm bẩm.

Tần Chấp ném quạt vào người hắn ta: "Ngu xuẩn! Hắn sắp vào phủ Quốc Công đến nơi, còn quan tâm đến phong tước sao? Đệ cho là nửa tháng trôi qua mà bệ hạ vẫn chưa phong tước cho hắn là vì sao? Đó là bệ hạ đang đợi! Nếu hắn chỉ là một trạng nguyên xuất thân từ một gia đình nghèo thì cùng lắm sẽ được một chức quan lục phẩm ở Hàn Lâm viện, nhưng nếu hắn là thế tử phủ Quốc Công, thì sao có thể chỉ phong một chức quan nho nhỏ thế được!"

Tần Vũ bị ăn một cái quạt còn bị mắng nhiếc. Hắn ta đúng là kẻ ngốc, bao nhiêu năm như vậy hắn ta biết rất rõ người nào có thể chọc vào, người nào không, nhưng tại sao lại vậy thì hắn ta cũng không nghĩ nhiều.

Có lẽ là vì chức quan của người không thể chọc vào cao hơn chức quan của thúc phụ hắn ta.

"Vậy chờ đệ bình phục sẽ đến chỗ hắn tạ lỗi?" Nếu Tần Chấp khen hắn ta dũng cảm, hắn ta sẽ không ngại ngần, bảo hắn ta hèn nhát, hắn ta cũng sẽ vì sợ hãi mà cam tâm làm chuyện đó.

Tần Chấp chắp tay sau lưng, chậm rãi đi lại quanh phòng, bình tĩnh lại, nói: "Thực ra cũng không vội."

Nếu như trước đây Tần Vũ tạo dựng được quan hệ tốt với Vương Hựu thì tốt biết mấy, nhưng khi hắn còn là thường dân đã cao ngạo xa cách, không muốn nhờ vả bọn họ, lúc này vào được phủ Quốc Công, chẳng phải lại càng được cớ mà cao ngạo sao?

Cần gì phải áp mặt nóng vào mông lạnh, không chiếm được lợi gì thì không nói, còn khiến bản thân mất mặt.

"Trước tiên để xem hắn vào phủ Quốc Công rốt cuộc có được vận may gì không." Tần Chấp cầm cây quạt, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Thế tử phủ Quốc Công thì làm sao? Trưởng tử của trưởng công chúa thì thế nào? Dù sao cũng là họ Bùi chứ không phải họ Sở.

Danh gia vọng tộc không giống những gia đình nghèo kiết kia, vài ba quả cà dập rau thối sẽ mau chóng bị loại bỏ.

...

Mấy ngày nay, tâm trạng của Ôn Ngưng không được tốt lắm.

Lăng Lan quan sát thấy nàng sau khi trở về thì lại biến thành bộ dạng cá chết cách đây không lâu. Lúc thức thì cứ đi đi lại lại trong phòng, lúc ngủ thì lăn qua lộn lại, không thể ngủ ngon.

Nàng ấy đang cân nhắc xem có nên gọi thầy lang tới, kê cho cô nương ít thuốc an thần không.

"Kê cái gì mà kê, hiện tại ta rất yên ổn." Ôn Ngưng quay đầu tự rót cho mình một tách trà lạnh: "Tỷ đừng có quên, chúng ta vừa kiếm được năm ngàn lượng bạc! Chuyện tốt như vậy, có gì mà phải lo lắng!"

Lăng Lan chép miệng một cái.

Lời này sặc mùi thuốc súng, rõ là đang dùng trà lạnh để dập hỏa, còn nói mình rất yên ổn...

Nàng ấy cũng không nói nhiều với Ôn Ngưng nữa, quay người ra khỏi viện Hương Đề.

Nàng ấy đoán được nguyên nhân vì sao cô nương không vui. Thứ nhất, nửa tháng qua bị cấm túc, nàng chỉ có thể ở trong viện, nhiều nhất cũng chỉ qua được cánh cửa phía đông, khó trách bị kìm nén đến phát hoảng; thứ hai, lần trước bắt rể thất bại, mặc dù cô nương không nhắc đến, nhưng bên ngoài chắc chắn có người biết chuyện, khiến cô nương trở thành trò cười trong các buổi tiệc trà, nói tóm lại là không được như ý.

Lăng Lan cảm thấy tâm bệnh kia cần phải có tâm dược mới chữa khỏi.

Nàng đến đông phòng, viện của Ôn Lan, mời Ôn Lan đến nói mấy chuyện thú vị, nói không chừng tâm trạng của cô nương sẽ tốt lên một chút.

Vừa hay lúc này Ôn Lan vừa tan ca, trong lòng có nhiều điều muốn tâm sự, Lăng Lan vừa qua thì hắn rửa tay rồi đi đến viện Hương Đề luôn.

Ôn Ngưng đang chán nản nằm ỳ ra một chỗ.

Sách không đọc, cờ chơi một mình không thú vị, luyện chữ thì tâm phải tịnh.

Thấy Ôn Lan đi tới, ánh mắt nàng sáng lên: "Đại ca, hôm nay tan làm sớm vậy?"

Ôn Lan vội đi tới, tự rót cho mình một tách trà, nhíu mày nói: "A Ngưng, sao trà của muội nguội thế?"

Mặc dù hắn đang hỏi Ôn Ngưng, nhưng mắt lại nhìn Lăng Lan.

Lăng Lan vội uốn gối nói: "Cô nương nói gần đầy... thời tiết hanh khô, chỉ muốn uống trà lạnh."

Thời tiết hanh khô?

Chỉ sợ là tâm trạng hanh khô thôi.

Ôn Lan nhíu mày suy nghĩ, đè nén những tâm sự trong lòng xuống.

Lúc này nói mấy chuyện kia với Ôn Ngưng sợ là không thích hợp.

Không ngờ Ôn Ngưng lại tự hỏi trước: "Đại ca, gần đây bên ngoài có chuyện gì mới mẻ không?"

Ôn Lan cố ý không đề cập đến, nói: "A Ngưng ở nhà nhiều nhàm chán à? Đại ca đánh cờ với muội nhé?"

Ôn Ngưng không đáp lời hắn, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi nghe mấy người hầu nói trạng nguyên lang của chúng ta đã xảy ra chuyện lớn thì phải?"

Ôn Lan biết mình không tránh khỏi, bèn kể lại toàn bộ sự việc cho Ôn Ngưng rồi nói: "Hôm nay phủ Quốc Công tiến hành nhỏ máu nhận thân, thánh thượng cũng đích thân đến đó, hóa ra hắn thật sự là huyết mạch của trưởng công chúa. Nghe kể trưởng công chúa ôm trạng nguyên lang khóc đến mức ngất xỉu, bệ hạ hạ thánh chỉ, trạng nguyên đổi lại thành họ Bùi, nhập vào gia phả, ba ngày sau làm lễ tế tổ tiên, nhận tổ quy tông."

Ôn Lan vốn không định kể chuyện này, bởi vì lo lắng Ôn Ngưng nghe được sẽ không vui.

Không ngờ, điều Ôn Ngưng chú ý đến lại không phải là "Vương Hựu hóa ra lại là thế tử phủ Quốc Công" mà kinh ngạc hỏi "Hôm nay đã nhỏ máu nhận thân rồi?"

Ôn Lan sửng sốt, Ôn Ngưng lại nói: "Ý của muội là đây là huyết mạch hoàng gia, không phải mãi không tìm được manh mối năm đó sao, cũng không tra ra được tại sao chàng ấy lại lưu lạc đến Lĩnh Nam? Mà giờ đã nhỏ máu nhận thân, nhận tổ quy tông rồi?"

Ôn Lan chặc lưỡi nói: "Trưởng công chúa đã tìm hắn mười chín năm, sao có thể đợi lâu như vậy? Muội không biết rồi, nghe nói ở yến tiệc Quỳnh Lâm, trưởng công chúa đã theo trạng nguyên lang về nhà họ Vương, chỉ ước có thể nhận con về ngay trong đêm đó."