Bạch Nguyệt Quang Chạy Trốn Của Quyền Thần

Chương 43: Yến tiệc Quỳnh Lâm (1)

Người kia mặc trường bào có hoa văn màu chàm, trên đầu dùng trâm gỗ búi kiểu đơn giản, toàn thân lộ ra vẻ giản dị nhưng phong thái lại không hề tầm thường. Khi gặp mặt người khác sẽ hàn huyên đôi câu, thỉnh thoảng có nói hùa theo, sắc mặt từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt nhưng không tỏ ra kiêu ngạo, luôn giữ vẻ lịch sự nhã nhặn, đối đáp đúng mực.

Nhìn ngoại hình kia, đôi mắt sáng, lông mày ung dung, răng trắng môi đỏ, ông ấy thầm so sánh với những người khác.

Đột nhiên hiểu ra vì sao Ôn Ngưng lại chung tình với hắn, còn vì hắn làm ra chuyện khác người như vậy. Trạng nguyên lang với tướng mạo này, tài hoa này, chỉ sợ...

Ôn Đình Xuân nhìn quanh, thấy trong triều có mấy hộ có con gái đang đợi gả đi, quả nhiên họ đang phóng ánh mắt nóng rực lên người Vương Hựu, đặc biệt là Triệu thượng thư của Hộ bộ, chỉ còn thiếu nước viết hai chữ "hài lòng" lên mặt.

Ôn Đình Xuân thu hồi tầm mắt, vô tình nhìn tới chỗ đương kim thánh thượng, phát hiện Gia Hòa đế cũng đang quan sát trạng nguyên lang.

Gia Hòa đế tại vị được mười bốn năm, dùng cách cai trị độc đoán, sát phạt quả quyết, thiên uy có sức nặng, lúc này đang dùng ánh mắt hiền hòa, rực sáng nhìn tân khoa trạng nguyên, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng.

Chẳng lẽ...

Gia Hòa đế và vị ở chính cung hiện tại có một cô công chúa như viên minh châu trên tay, từ nhỏ đã được sủng ái hơn cả mấy vị hoàng tử, năm nay hai mươi mốt tuổi rồi mà vẫn chưa xuất giá.

Sẽ không phải chứ?

Phò mã đương triều sẽ không được làm quan, hiếm lắm mới có một trạng nguyên đỗ đầu Lục Nguyên, Gia Hòa đế vẫn luôn coi trọng người tài, chắc chỉ đơn thuần đánh giá cao hắn chứ sẽ không chỉ hôn hắn với công chúa Chiêu Hòa.

Ở yến tiệc Quỳnh Lâm gặp một trạng nguyên mà cả ngoại hình và tài năng đều xuất chúng, ít nhiều cũng có người mang tâm tư riêng, hết ánh mắt này đến ánh mắt khác lướt qua trên mặt Vương Hựu.

Nhưng Vương Hựu dường như vẫn hồn nhiên không biết, bình tĩnh đáp lại những lời chúc mừng.

"Trạng nguyên lang!" Đột nhiên có người phía sau vỗ vào vai hắn, lực đạo không hề nhẹ: "Trạng nguyên lang hôm nay đúng là được thời đắc ý, khí thế thật đấy!"

Vương Hựu quay đầu lại, thấy một nam tử áo xanh, tay cầm một chiếc quạt giấy, tóc mai tỏa sáng, nụ cười và lời nói đều mang vẻ khinh thường.

Tần Chấp, thị lang Hộ bộ.

Con trai của Tần thượng thư, đường huynh của Tần Vũ.

Người đến không có ý tốt.

"Tần thị lang." Sắc mặt Vương Hựu ấm áp nhưng đáy mắt vô cảm, chỉ liếc qua chiếc quạt giấy của hắn ta: "Ngự tiền diêu phiến (1), sợ rằng không thích hợp."

Nụ cười của Tần Chấp hơi cứng lại, ánh mắt lại càng lạnh, chậm rãi thu hồi quạt: "Đa tạ trạng nguyên lang nhắc nhở."

"Khách khí rồi." Vương Hựu nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta một cái rồi xoay người rời đi.

Tần Chấp lạnh lùng nói: "Đường đệ của tại hạ mấy ngày trước bị gãy hai cái xương sườn ở trước nhà trạng nguyên lang, đến nay vẫn nằm liệt giường, không biết trạng nguyên lang có biết chuyện này không?"

Trước đó Tần Vũ đã nói với hắn ta Vương Hựu là kẻ tâm cao khí ngạo, hoàn toàn không để Tần gia vào mắt, lúc đó hắn ta còn không tin. Hôm nay vừa gặp, quả đúng là tú tài nghèo rớt còn tự cho mình là thanh cao.

Vương Hựu nhướng mi: "Tần thị lang đang nói Tần Vũ, Tần công tử?"

Tần Chấp mỉm cười nhìn hắn.

"Vương mỗ nhà nghèo, ở nơi hẻo lánh, cường đạo thường hay lui tới, Tần công tử xuất thân quý tộc, y phục mặc trên người đều là đồ quý giá, nhất định đã khiến đám thổ phỉ thèm muốn." Biểu cảm của Vương Hựu hết sức nghiêm túc, thần sắc cũng rất thành khẩn: "Nếu Tần thị lang muốn điều tra chuyện này, phủ Kinh Triệu ở ngay bên kia, Tần thị lang không thấy sao?"

"Hay là Tần thị lang muốn Vương mỗ đưa người qua?"

Hơi thở của Tần Chấp bị chặn ở ngực.

"Đi, Vương mỗ đưa người tới đó."

"Ngươi..." Tần Chấp giận đến tái cả mặt.

Vương Hựu làm như không thấy, lững thững đi dạo trong sân, hướng về phía phủ Kinh Triệu.

Tần Chấp đứng sau lưng hắn, trầm mặc, cười nhạo một tiếng, buồn thương nói: "Trạng nguyên lang còn chưa được phong quan nhỉ?"

Lời này mang ý uy hϊếp trắng trợn, cha hắn ta là Lại bộ thượng thư, các chức quan đều do ông ta bổ nhiệm.

Vương Hựu quay đầu, đôi mắt sáng như lửa, trên môi vẫn nở nụ cười: "Câu hỏi của Tần thị lang rất thú vị, chẳng lẽ người quyết định Vương mỗ được phong quan hay không được phong quan là Tần thị lang? Hay là... Tần thượng thư?"

Gia Hòa đế đang ngồi ngay đó, Tần Chấp chỉ có thể cắn răng, không dám trả lời.

Sắc mặt hắn ta từ trắng chuyển sang đen, rồi lại từ đen chuyển qua trắng, chỉ là một trạng nguyên cỏn con, đỗ đầu Lục Nguyên thì làm sao? Nhiều nhất cũng chỉ được phong lục phẩm làm việc ở Hàn Lâm viện, mà dám lên mặt với hắn ta, đắc tội với Tần phủ?

"Trạng nguyên lang nói đùa." Tần Chấp kiềm chế lửa giận, cười nói: "Sau này sẽ có ngày hợp tác, chúc trạng nguyên lang lên như diều gặp gió, một bước lên mây!"

Để xem ngươi còn ra vẻ thanh cao đến lúc nào!

Vương Hựu xoay người, cúi đầu, không thể chân thành hơn được nữa: "Vương mỗ đa tạ Tần thị lang."

Sắc mặt Tần Chấp lại tái đi vì tức giận.

Bầu không khí trong yến tiệc Quỳnh Lâm vô cùng thoải mái, vui vẻ, lúc này các quan viên đang trò chuyện thưởng rượu, ngâm thơ viết nhạc. Gia Hòa đế đang ngồi phía trên cũng có hiếm khi có cơ hội nói chút chuyện nhà với mấy cận thần.

Trạng nguyên lang thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng cũng không thể lạnh nhạt với các tiến sĩ khác trong bảng, nửa sau yến hội, xung quanh Vương Hựu cuối cùng cũng không còn ai.

Hắn vừa mới ngồi xuống, Vương Cần Sinh đã đi tới.

Hôm nay hắn ta đã được mở rộng tầm mắt! Nhiều đại quan triều đình như vậy! Lại còn có cả bệ hạ!

Kiếp trước hắn đã tu được đức gì mà lại có phúc phận tham dự yến tiệc cung đình trang trọng như vậy!

"Công tử." Hắn ta vẫn nhớ kỹ lời Vương Phúc dặn dò: "Lão gia nói..."

Trước khi xuất phát, Vương Phúc đã kéo Vương Cần Sinh lại dặn dò, bảo hắn ta đi theo nhắc nhở Vương Hựu, hôm nay trong tiệc rượu sẽ có nhiều trọng quan triều đình, phải kiềm chế tính tình, không được gây thù chuốc oán.

Lời vừa ra đến khóe miệng, hắn ta lại cảm thấy vào dịp vui thế này nói vậy sẽ khiến người ta mất hứng, nên đổi thành: "Công tử, Tần thị lang hình như rất tức giận, ngày sau liệu có làm khó công tử không?"

(1) Ngự tiền diêu phiến: phe phẩy quạt trước mặt hoàng đế.