Bạch Nguyệt Quang Chạy Trốn Của Quyền Thần

Chương 38: Vương phu nhân

"Vương mỗ biết chuyện này có liên quan đến khuê danh của cô nương nên đã giúp cô nương giải quyết hậu quả." Giọng nói của Vương Hựu nhẹ nhàng, trên mặt dường như không có chút cảm xúc gì: "Cô nương yên tâm, Vương mỗ sẽ giữ bí mật tuyệt đối chuyện này, người ngoài sẽ không biết được dù chỉ một chút."

Nhắc mới thấy thế đạo cũng đúng là kỳ lạ, bởi vì một câu nói của hoàng đế và hoàng thượng mà trắng trợn cướp rể bảng vàng lại được coi là chuyện tình lãng mạn, còn đồ vật cá nhân ở khuê phòng bị lưu truyền thì gọi là mất hết đức hạnh, bị người khác phỉ nhổ.

"Ôn cô nương, mời." Nói xong, Vương Hựu làm động tác tiễn khách.

Ôn Ngưng "lưu luyến không thôi" rời khỏi thư phòng, nàng vừa ra Vương Hựu lập tức đóng cửa lại.

Được lắm, nhìn nàng lâu hơn một giây cũng không muốn.

Ôn Ngưng không rời đi ngay, nàng cầm phong thư, hít sâu một hơi, cuối cùng đã đến lúc hạ màn, vậy thì kết thúc thế đi.

Nàng dựa vào cửa thư phòng, lần này không tự véo tay mình nữa mà véo đùi, giọng nàng nghẹn ngào nức nở, nói miên man: "Vương công tử, A Ngưng biết huynh có người trong lòng, là... chính là cô nương tên "Tiểu Nhã" kia, nhưng A Ngưng đối với Vương công tử là thật lòng thật dạ, A Ngưng sẽ chờ công tử, nếu công tử hồi tâm chuyển ý, nhất định phải nhớ đến tìm A Ngưng."

Bùi Hựu chúa ghét người nào bám dai như đỉa.

Kiếp trước hắn có một nữ quan, cũng ở ngoài thư phòng nói ra mấy lời tương tự, ngày hôm sau, cha nàng ta bị điều chuyển khỏi kinh thành, vậy là từ đó trở đi nàng ta không bao giờ có thể quay lại nữa.

Ôn Ngưng cảm thấy chuyện đã kết thúc tại đây, tương lai Bùi Hựu gặp nàng sẽ phải đi đường vòng.

Trong lòng nàng hết sức sảng khoái nhưng không lộ ra mặt, nàng dùng khăn tay lau nước mắt rồi nói: "Vậy A Ngưng đi trước, Vương công tử nhất định phải nhớ đó, A Ngưng vẫn đợi huynh."

Trong thư phòng không có động tĩnh gì cả.

Ôn Ngưng đạt được mục đích, quay người rời đi, Ôn phủ còn rất nhiều chuyện đang chờ nàng.

Nhưng vừa bước chân xuống sân, nàng đã nghe được một tiếng gọi êm ái: "Cô nương, xin dừng bước."

...

Mặc dù đang mặc nam trang, nhưng nghe có người gọi "cô nương", Ôn Ngưng vẫn theo bản năng quay đầu lại.

Nàng theo tiếng gọi nhìn sang, thấy một phụ nhân xinh đẹp với đôi lông mày lá liễu, búi tóc kiểu phong kế, đứng ở góc hành lang.

Đây là...

Nhìn kỹ hơn, khóe mắt và viền môi của bà ấy đã có nếp nhăn, dù đang cười cũng không giấu được vẻ ốm yếu, thoạt nhìn có vẻ hơi gầy.

Là Vương phu nhân?

"Cô nương đã dùng bữa chưa?" Phụ nhân dịu dàng nói, giọng nói rất êm tai: "Ta có nấu một ít canh, cô nương ăn một bát rồi hãy đi."

Nói xong, không đợi Ôn Ngưng đáp lại, bà ấy đã xoay người vào phòng.

Ôn Ngưng nhất thời đứng ngây ra.

Năm đó, nàng đưa Bùi Hựu chạy nhảy khắp kinh thành, nhưng chưa bao giờ đến nhà hắn, chứ đừng nói là gặp qua mẫu thân hắn.

Nàng muốn mau chóng về nhà, nhưng... đúng là hơi đói.

Hôm nay nàng ra ngoài từ sớm, nóng lòng muốn biết kết quả bảng vàng, buổi sáng chỉ ăn chút bánh ngọt ở quán trà, sau đó thì quân lính truy đuổi suốt mấy con phố, lúc này đã là xế chiều, nàng không chỉ đói mà còn khát.

Kệ đi, bây giờ không ăn, chắc tối nay cũng không được ăn, Ôn Đình Xuân còn ở đó chờ nàng về.

Ôn Ngưng theo kịp Vương phu nhân.

Vương phu nhân không đưa nàng vào sảnh chính mà dọn cho nàng một bát mì trên chiếc bàn gỗ thấp trong bếp.

Dù trong người có bệnh, nhưng Vương phu nhân vẫn luôn mỉm cười, dịu dàng nhìn Ôn Ngưng, nhìn nhiều đến nỗi khiến nàng cảm thấy xấu hổ, chỉ biết cúi đầu ăn từng gắp mì.

Ừm... không biết có phải do đói quá hay không mà mùi vị ngon quá.

"Cô nương là người của Ôn phủ à?" Vương phu nhân mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền hình quả lê tinh xảo, nhìn qua vừa yếu đuối lại vừa dịu dàng.

Ôn Ngưng chớp mắt, không ngờ bà ấy lại thông suốt như vậy.

"Mười tám tháng ba, Hựu Nhi ra ngoài là đến gặp Ôn cô nương đúng không?"

Ôn Ngưng hơi sửng sốt, tay đang gắp mì dừng lại.

Vương phu nhân lại cười nói: "Ôn cô nương yên tâm, không phải thằng bé kể cho người nhà đâu, hôm đó về, trên người Hựu Nhi có mùi phấn hương, nên ta đoán nó đã ở cùng phòng với một cô gái."

Đúng là... đúng là mẹ của Bùi Hựu, dù ốm đau quanh năm nhưng vẫn rất tinh ý.

Cũng không đúng, mẹ ruột của Bùi Hựu là trưởng công chúa mới đúng.

Đầu Ôn Ngưng nghĩ ngợi nhưng cũng không lộ ra ngoài, chỉ chớp mắt nhìn Vương phu nhân, không trả lời.

Nhìn bộ dạng của nàng, Vương phu nhân che miệng cười: "Ôn cô nương dám đến nhà bắt rể mà giờ lại cẩn thận vậy sao?"

Ôn Ngưng đột nhiên nhớ tới thiết lập nhân vật của mình, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Để phu nhân chê cười rồi... tiểu nữ chỉ... chỉ đang lo lắng sẽ mang lại phiền phức cho Vương công tử."

"Đúng là đứa bé ngoan, là Hựu Nhi nhà ta không xứng." Vương phu nhân vén tóc mai của Ôn Ngưng ra sau tai: "Nó bị chiều quen sinh ra tính tình hơn lạnh lùng, có lẽ vẫn chưa hiểu chuyện nữ nhi, Ôn cô nương đừng buồn quá."

Đây là... Vương phu nhân đang an ủi nàng?

"Ăn thêm bát nữa nhé." Thấy bát nàng đã thấy đáy, Vương phu nhân cầm lấy bát, lấy cho nàng một bát mì nữa.

Khi còn nhỏ, Ôn Ngưng từng nghe Vương Hựu nhắc đến Vương phu nhân.

Khi đó nàng biết sức khỏe mẹ hắn không tốt, một năm thì có đến tám chín tháng nằm liệt giường, cha hắn vất vả làm ăn, kiếm được chút bạc đều tiêu hết cho mẹ hắn.

Bởi vì Ôn Lan học y, tuy Ôn Ngưng không đọc nhiều sách nhưng cũng hiểu chút ít về thảo dược, nói bừa là sẽ đưa hắn lên núi hái thảo dược, bệnh của mẹ hắn chắc chắn sẽ được trị khỏi.

Hắn cũng không phản bác, theo nàng đi hái thuốc, sau đó tuy những thứ thuốc kia không có tác dụng gì nhưng ngược lại có thể đổi được chút tiền.

Khi đó nàng nghĩ mẹ hắn chắc hẳn là một người rất dịu dàng. Nếu không sao có thể nuôi dưỡng được một ca ca dịu dàng như vậy.