Bạch Nguyệt Quang Chạy Trốn Của Quyền Thần

Chương 21: Ỷ thế hiếp người

Vừa rồi nghe được giọng điệu lạnh như băng của Bùi Hựu, nàng biết mục đích hôm nay đã đạt được.

Lúc hắn mặc áo ướt ra ngoài, chắc chắn hắn đã có suy nghĩ gì đó. Nhưng khi quay lại gặp phải cảnh tượng kia, tự nhiên sẽ nổi nóng.

Kiểu con gái hắn ghét nhất là trước mặt người khác thì cố làm ra vẻ nhưng sau lưng lại chanh chua cay nghiệt. Lúc này, chắc hẳn Bùi Hựu đã bước đầu tách nàng và "Tiểu Nhã" trong trí nhớ ra làm hai người.

"Tiểu Nhã" năm đó là người thẳng thắn, ngây thơ, sẽ không bao giờ làm ra chuyện coi thường nô tỳ bên người.

Ôn Ngưng đang bôi thuốc cao cho Lăng Lan, chuẩn bị gọi vài món ăn, chờ Ôn Lan đến đón nàng về phủ.

Vừa cất thuốc cao đi thì chợt nghe thấy tiếng động dưới lầu, sau đó có người la ầm lên: "Đây chẳng phải trạng nguyên của chúng ta sao, lại dám để mắt cao hơn đầu, ngươi có biết tiểu gia là ai không? Cho dù ngày mai ngươi có đứng đầu bảng cao trung, tiểu gia đây cũng không phải người ngươi có thể đắc tội!"

Sương phòng này ngoài một cửa sổ hướng ra phố, còn có một cửa sổ hướng ra sảnh dưới tầng, thuận tiện cho khách nghe kể chuyện hoặc xem kịch hát.

Ôn Ngưng và Lăng Lan nhìn nhau, cùng quay sang một cửa sổ khác, mở hé ra.

Úi chà! Bùi Hựu đang trong khoảng thời gian sa cơ lỡ vận, chưa khôi phục thân phận, quay đầu một cái đã đυ.ng phải kẻ ỷ thế hϊếp người, phiền toái cứ thế tìm đến hắn.

Dưới lầu là Tần Vũ, cháu trai của Lại Bộ thượng thư, sách chẳng đọc được mấy quyển nhưng lại được làm quan, dựa hơi Tần thượng thư mà có được chức vụ nhàn rỗi trong phủ quân vệ, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc làm việc, cả ngày chẳng làm gì cả, là một ví dụ điển hình của công tử bột quần là áo lượt.

Loại người có tầm nhìn hạn hẹp này chỉ biết đi huênh hoang khắp nơi, tự cho mình là giỏi, không sợ trời không sợ đất, cảm thấy thúc phụ nhà mình là lớn nhất.

Lúc này, Vương Cần Sinh đứng ngăn trước mặt Vương Hựu: "Phải... đây là chuyện giữa ngài và ta, không liên quan gì đến công tử nhà ta."

Vương Cần Sinh cảm thấy vô cùng oan uổng.

Hắn ta thấy Vương Hựu đi lên lầu, nghĩ mãi mà không hiểu, chỉ đành dựa theo phân phó của công tử, gọi hai món đơn giản. Đương nhiên là hắn ta không dám gọi rượu, chỉ định thừa dịp này lấp đầy cái bụng trước khi công tử xuống lầu.

Hắn ta tự biết trong tửu lâu ắt sẽ có nhiều quý nhân ra vào, chọn bừa một người hắn ta cũng không đắc tội được, nên cố ý chọn một góc vắng vẻ, tránh thu hút sự chú ý của người khác.

Có vậy thôi mà không hiểu sao vẫn bị vị công tử bột kia nhìn không vừa mắt.

Châm chọc một hồi thì cũng không sao, hắn ta cũng cười cho xong chuyện, đây người kia còn lấy thức ăn trên bàn đổ ụp lên đầu hắn ta.

Vương Cần Sinh đâu biết Tần Vũ vừa vào đã lập tức nhận ra hắn ta.

Gần đây Vương Hựu có chút danh tiếng ở kinh thành, đường huynh của Tần Vũ muốn kết giao với Vương Hựu, bèn giao chuyện này cho hắn ta. Hắn ta nghĩ, chỉ là một tên học trò nghèo rách, chuyện này có gì khó khăn?

Hắn ta sai người hầu đến những nơi Vương Hựu thường ra vào, hai lần đυ.ng mặt, một lần mời hắn uống rượu, một lần mời chơi đổ xúc xắc, cả hai lần đều bị cự tuyệt. Sau này, hắn ta cho rằng chắc là tên học trò nghèo kia xấu hổ vì không có tiền nên không dám đến những nơi đó chơi. Thế là hắn ta bắt chước làm một văn nhân tao nhã, gửi thiệp mời đến nhà họ Vương.

Nhưng bức thiệp bị gửi trả lại, nói là mẹ bị bệnh, không tiện tiếp khách.

Cái đồ chó má này.

Hắn ta cho rằng Vương Hựu sắp bay lên cành cao nên làm bộ làm tịch, xem thường hắn ta!

Lửa giận dồn hơn nửa tháng, nay thấy tên thư đồng bên người cũng dám một mình ăn uống ở tửu lâu, đúng là chọc hắn ta nổ tung.

Thế là hắn ta dẫn người đến gây sự.

"Ngươi đi ra!" Tần Vũ đẩy Vương Cần Sinh ra: "Cẩu nô tài như ngươi cũng có tư cách nói chuyện với tiểu gia?"

Trước khi ra cửa, Vương Cần Sinh đã được Vương Phúc dặn dò, mấy ngày nữa là đến khoa thi đình, công tử sắp tham dự sự kiện lớn, làm việc lớn, lúc này không được phép phạm sai lầm.

Thấy người kia đang nhắm vào Vương Hựu, hắn ta lập tức quỳ xuống trước mặt Tần Vũ: "Đại gia, đại gia nói đúng, tiểu nhân chỉ là một nô tài, không đáng để đại gia tức giận, xin đại gia bớt giận."

Vương Hựu liếc nhìn Vương Cần Sinh đang quỳ dưới đất: "Đứng lên."

"Ồ, để ta xem tình cảm chủ tớ các người sâu đậm đến đâu." Tần Vũ nhìn bộ dáng của Vương Cần Sinh, lông mày tự đắc nhướng lên.

Vương Hựu chỉ lạnh lùng liếc hắn ta một cái: "Xin Tần công tử xin lỗi người hầu của ta."

Tần Vũ giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ: "Vương Hựu, ta thấy ngươi bị mù hoặc đầu óc có vấn đề rồi, dám bảo tiểu gia xin lỗi tên nô tài này?"

"Ở đây mọi người đều có thể làm chứng, người hầu của ta không hề đắc tội gì với ngươi, ngược lại Tần công tử cố tình gây sự, đổ thức ăn lên đầu hắn, miệng nói ra những ngôn từ ô uế. Tần công tử nếu không phục, có thể cùng ta đến phủ Kinh Triệu một chuyến."

Tần Vũ rất ghét cái khuôn mặt lạnh tanh, sống lưng thẳng tắp của Vương Hựu, hắn ta lập tức cười nói: "Đi phủ Kinh Triệu, cũng không phải là không thể. Như vậy đi, ngươi cùng với tên cẩu nô tài của ngươi, quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ bố thí chút thời gian cùng ngươi đến phủ Kinh Triệu."

Vương Hựu nghe xong cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ liếc mắt một cái, sau đó cười chế nhạo: "Chó săn thị tộc."

"Ngươi ăn gan hùm hả! Con mẹ nó!" Tần Vũ lập tức bộc phát: "Tới xem! Hắn nói năng vô lễ, làm nhục bổn công tử! Bắt hắn quỳ xuống cho tiểu gia!"

Tần Vũ mang theo ba bốn thanh niên cường tráng, nghe vậy họ lập tức đến bắt người.

Ồ ồ.

Ôn Ngưng nhìn bầu không khí bên dưới ngày càng náo nhiệt, bèn bảo Lăng Lan rót cho mình một tách trà.

Chuyện xảy ra hôm nay đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.

Nàng chỉ thấy người khác quỳ xuống trước mặt Bùi Hựu run lẩy bẩy kêu "Đại nhân tha mạng", chứ chưa từng thấy có người dám đè Bùi Hựu xuống, bắt hắn quỳ.