Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 48

“Là con Đại Hoàng của Mật Nương phải không? Nó dạo này vô cùng nổi tiếng đấy, con chó đó biết chăn cừu, sáng nào cũng lùa đàn cừu đi ăn cỏ, chạng vạng tối lại lùa về.” Ô Nhật bị muội muội hắn ta giục đi xách giỏ, tay chỉ lung tung: “Ngài đi theo hướng nam, nó thường lùa cừu đến hạ lưu sông.”

Có được phương hướng, bước chân của Ba Hổ cũng nhanh hơn, càng đi phía nam người càng ít, hắn trước nhìn về đàn cừu có nhuộm màu ở trên người, mới phát hiện ánh mắt từ trên đỉnh đồi nhìn vào hắn, là Đại Hoàng của hắn.

“Đại Hoàng!” Ba Hổ vẫy vẫy miếng thịt trong tay, lớn tiếng gọi: “Mau đến ăn thịt.”

Đại Hoàng nhìn thoáng xuống dốc đồi, sải chân há to miệng xông về phía trước, chạy đến trước thân Ba Hổ thì nịnh nọt vẫy mạnh cái đuôi lớn của mình.

“Ngươi mập lên rồi, chủ của người cho ngươi ăn đồ tốt gì vậy?”

“Đại Hoàng vẫn rất quấn quýt với Ba Hổ.” Tô Hợp nheo mắt nói với cô nương bên cạnh.

“Ăn cơm nhà Ba Hổ lâu như vậy mà, khi đó, thức ăn của nó còn tốt hơn nhiều của ta.” Mật Nương nói với mấy người đang lật tìm nấm: “Lát nữa ta quay lại, đi chào hỏi ông chủ một tiếng.”

“Ta đi cùng ngươi, ta cũng lâu không gặp Ba Hổ rồi.” Tô Hợp vội đi theo sau Mật Nương.

Hai người đi xa rồi, Lan Nương đặt mông ngồi xuống cỏ còn chưa khô trên mặt đất, bắt lấy Oanh Nương hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi nói ta và Mật Nương ai đẹp hơn?”

“Đều đẹp.” Oanh Nương không nói dối, vẻ ngoài của Lan Nương chắc chắn không tệ.

“Vậy sao Tô Hợp cứ bám theo Mật Nương không buông vậy? Mắt không mù thì ai mà không nhìn rõ Mật Nương không có ý gì với hắn, hận không được mà tránh mặt hắn.” Lan Nương buồn bực, số lần mà nàng ta gặp Tô Hợp còn nhiều hơn mà.

“Vẻ ngoài của ngươi không phải kiểu người hắn thích, gương mặt của Mật Nương ánh lên sự ngọt ngào, bây giờ nàng ấy có hơi gầy, đợi khi nàng ấy béo lên thì ngươi hãy để ý, lại là một tư vị khác.” Mộc Hương liếc nhìn Lan Nương, nói lời thật lòng: “Nam nhân là loại rẻ tiền như vậy, muốn ăn những thứ không ăn được, ngươi càng theo đuổi hắn lại càng cảm thấy không trân quý.”

“Con người Tô Hợp có gì tốt chứ, không phải chỉ là một tay đồ tể thôi sao? Mục dân ở Lâm Sơn này ai mà không biết mổ bò, mổ dê, ta thấy hắn chính là loại ăn bơ làm biếng. Mật Nương không nhìn trúng, ngươi cũng đừng nhớ nhung nữa.” Uyển Nhi cũng tiện thể khuyên thêm hai câu.

Mật Nương và Tô Hợp cũng đến gần chỗ Ba Hổ, Ba Hổ ngẩng đầu nhìn, nhận ra Tô Hợp trước. Hắn để miếng thịt trên đất bảo Đại Hoàng ăn tiếp, đứng dậy cau mày nhìn về phía Tô Hợp, lúc này mới chú ý đến cô nương bên cạnh Tô Hợp có hơi quen, hắn nhìn thêm một lát, cũng không nhận ra là ai.

“Ngươi đặc biệt đến thăm Đại Hoàng sao?” Mật Nương mở miệng trước, “Về lúc nào vậy?”

Giọng nói này Ba Hổ nhận ra được, hắn khϊếp đảm đánh giá Mật Nương hai lần, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng lâu hơn, một tháng trước hai má còn hóp lại, nước da vàng vọt, chỉ có duy nhất đôi mắt sâu kia còn ánh lên chút cảm xúc.

“Ngươi không nói chuyện thì ta còn không nhận ra ngươi, tròn lên không ít rồi.” Ba Hổ nghĩ gì thì nói đấy.

“Được bổ sung cả thịt lẫn sữa, còn không béo ra thì thật uổng phí đồ tốt.” Mật Nương cười nói, ánh mắt sáng ngời cong lên như trăng lưỡi liềm.

“Đó là chắc chắn, thịt mà ta bán cho các ngươi đều là thịt mỡ ngon, tuy rằng có hơi ngấy nhưng rất bổ đó.” Tô Hợp tiện thể chen mồm vào, ánh mắt hắn ta đang tìm tòi chỗ Ba Hổ, hỏi: “Lúc nào thì đi?”

“Ngươi là ai?” Tô Hợp vừa mở mồm, Ba Hổ liền biết hắn ta chẳng có ý tốt, tâm tình nháy mắt liền trở nên xấu đi, không thèm nể mặt, giọng điệu cứng rắn mà oán hận nói: “Ta đi hay ở liên quan gì đến ngươi.”

“Con người của ngươi tính khí quá tệ rồi, hai chúng ta từ nhỏ đã quen biết, ngươi có thể không nhớ ta là ai sao?” Tô Hợp cười bao dung, sau đó nói với Mật Nương: “Người huynh đệ này của ta rất sĩ diện, ta đã từng thấy hắn từng bị cha mình đánh đuổi, sau đó thì…”