Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 45

“Mấy bà tử mỏ nhọn ở ngoài khua môi múa mép mà ngươi cũng tin?” Mộc Hương cướp lời Mật Nương, trợn mắt nói: “Mật Nương đã nói là chưa từng nghe đến người đó, hắn ta thích hỏi thăm ai thì hỏi thăm người đó, có liên quan gì đến Mật Nương? Nhưng ngươi cũng nên ngậm chặt miệng lại, đừng có lải nhải lung tung ở ngoài.”

“Ta đang nói chuyện với ngươi à? Sao ngươi lại phiền phức thế, ta không thèm để ý đến ngươi nữa.” Lan Nương xấu hổ buồn bực, nàng ta đã tránh Mộc Hương nhanh mồm nhanh miệng này rồi mà ai ngờ Mộc Hương còn chủ động bới móc.

Nhân lúc hai người đang cãi nhau, Mật Nương mang theo y phục bẩn lặng lẽ trốn thoát, bị nàng xách theo còn có cả Oanh Nương: “Muội có biết Tô Hợp mà Lan Nương nói là ai không?”

“Mở cửa hàng bán thịt, là tam đệ của chủ nhân muội, chiều nay hắn ta có giúp chủ nhân kéo lông cừu dưới nước lên, buổi tối còn ăn cơm trên cùng một bàn.” Oanh Nương nghiêm túc trả lời.

Là hắn ta!

“Hắn ta là người ngả ngớn, nói chuyện không đầu không đuôi, muội đừng có phản ứng lại hắn ta!” Mật Nương dặn dò.

“À, vâng.” Oanh Nương không hỏi lý do, nghe lời lên tiếng.

Ngày tiếp theo, những người khác đều đi làm việc, chỉ có mình Mật Nương nhàn rỗi, nàng chủ động đảm nhận công việc chăn cừu, dẫn theo Đại Hoàng và hai mươi tư con cừu đi về phía xa, đồng cỏ ở nơi xa xa rất trù phú, đàn cừu cũng có thể ăn uống vui vẻ hơn.

Ở phía xa xa, Đại Hoàng phe phẩy đuôi sủa hai tiếng với con ngựa đang đi ngược sáng, Mật Nương giơ tay lên che ánh mặt trời chói mắt, lúc này mới nhìn rõ người đang ngồi trên lưng ngựa.

Nàng cúi đầu nhìn Đại Hoàng, thả dây dắt chó đang cầm trong tay ra, nó quay lại nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng kéo dây thừng chạy nhanh như bay ra ngoài.

“Chó ngoan, không phí công ta cho ngươi ăn.” Ba Hổ nhảy xuống ngựa, nhìn thoáng qua bờ sông, bế Đại Hoàng lên hỏi: “Chưa từng cưỡi ngựa đâu nhỉ? Hôm nay ta cho ngươi cưỡi.” Hắn ôm Đại Hoàng lên ngựa, sau đó cũng xoay người lên ngựa, ôm lấy eo con chó, kẹp hai chân, con hắc mã dịu ngoan hất móng ngựa rồi chạy về phía bờ sông.

Đại Hoàng sợ đến mức đuôi rũ xuống, kẹp vào hông chó, khi xuống ngựa, chân nó mềm nhũn, khuỵu xuống đất lè lưỡi, nằm rạp về phía chân Mật Nương, sợ quấy rầy đến con người.

Mật Nương ngó thấy hành vi chó của nó thì muốn cười, đi đến hỏi nam nhân: “Đua ngựa à?”

“Không phải, ra ngoài để tìm đàn ngựa và đàn lạc đà, sau khi ngựa và lạc được đánh dấu sẽ nuôi thả trên thảo nguyên, dăm ba bữa xác định hướng đi là được.” Khi ở riêng với nhau, Ba Hổ vẫn còn hơi mất tự nhiên, vừa dứt lời đã không biết nên nói gì, nhìn đàn cừu đang ăn cỏ, hỏi một câu vô nghĩa: “Chăn cừu à?”

“Ừ.” Mật Nương cụp mắt xuống: “Ngươi cứ làm việc đi, ta không quấy rầy ngươi nữa.”

“... À.” Ba Hổ xoay người dắt ngựa, muốn nói gì đó nhưng không thể cất lời.

“Ta đi đây.” Hắn do dự chào hỏi thêm.

“Ừ.” Sau khi Ba Hổ rời đi, Mật Nương như bị thôi miên, còn chú chó Đại Hoàng lúc này còn đang sợ hãi, giờ đã bình tĩnh lại, bắt đầu tác oai tác quái trong bầy cừu.

Thảo nguyên Mạc Bắc có rất nhiều loại hoa dại Mật Nương chưa từng nhìn thấy, nụ hoa cùng lắm chỉ to bằng bụng ngón tay cái, chen chúc nhau nổi lên trên ngọn cỏ xanh. Vốn dĩ đây nên là mùa bận rộn của ong mật nhưng nơi này lại khó có thể thấy bóng dáng của ong mật.

Cất sự nghi ngờ này, lúc giặt lông cừu, Mật Nương liền hỏi Triều Lỗ nơi có nhiều ong mật nhất của Mạc Bắc.

“Ong á, ở đâu mà chẳng có.”

“Ta đến lâu như vậy nhưng rất ít khi thấy chúng, Lâm Sơn cũng có không ít hoa dại.” Có thể là cố ý hoặc vô tình mà Mật Nương đã chú ý một khoảng thời gian dài.

“Ở đây nhiều người nhiều gia súc, cháu đi ra xa hơn là sẽ nhìn thấy, tốt nhất là nơi không có người ở. Trong lúc sinh hoạt bọn ta đốt phân trâu, khói và tro đối ra có thể xua đuổi côn trùng, chỉ cần là côn trùng thì đều sẽ không thích mùi này.” Triều Lỗ thấy Ba Hổ đi đến, ông ấy dừng tay: “Sắp đi rồi à? Có thể về gấp trước khi thương đội về không?”