"Ngươi có thể cưới nữ hài bị câm, chọn người song thân đều chết hết rồi." Đại ca Ba Hổ tức giận trừng hắn, "Hoặc là dứt khoát đừng thành thân, với yêu cầu này của ngươi, là người đều chịu không được ngươi."
Ba Hổ không để ý đến hắn ta tí nào, trên tay vung roi ngựa, một mình cưỡi ngựa đi đầu xông lên phía trước nhất.
Ba người đến Tuất Thủy, dân du mục dậy trễ còn đang nấu cơm, hài đồng cưỡi trên lưng trâu ngựa gặm bánh bột ngô, trên đầu trâu lưng ngựa treo rương sách của bọn họ.
"Nhị ca! Làm sao ca lại trở về vào lúc này vậy?" Tam Đan nhìn thấy Ba Hổ trước, nàng ấy cưỡi con ngựa đỏ thẫm nói với bạn học: "Giúp ta xin phép phu tử, nhà ta xảy ra chuyện." Nhị ca nàng ấy khẳng định là trở về tìm cha nàng ấy đánh nhau.
"Nói mò, nhà ngươi xảy ra chuyện gì?"
Tam Đan theo tiếng kêu nhìn lại, không thể tin thét lên: "Đại ca! Đại ca ca đã trở về, làm sao ca cũng không nhờ người báo tin? Ta nhận được sẽ đi đón ca."
"Đại cô nương còn la lối om sòm." Nam nhân vuốt vuốt lỗ tai, giới thiệu nữ tử trên lưng lạc đà với Tam Đan, "Tam Đan, đây là đại tẩu muội."
"Chào muội muội." Ân thị cười dịu dàng, "Đã sớm nghe An Chi nói hắn có một muội muội hoạt bát, hôm nay rốt cục cũng gặp được."
"Chào đại tẩu." Tam Đan có chút không bình tĩnh nổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn chào người ta, lại hỏi: "An Chi mà tẩu nói là đại ca của ta? Hắn chưa từng nói tên của hắn với tẩu sao? Hắn tên là Mãn Đô Lạp Đồ."
Ba Hổ có chút hứng thú mà nhìn chằm chằm vào Mãn Đô Lạp Đồ, roi ngựa trên tay quay mòng mòng.
"Tam ca muội đâu? Kêu hắn tới, chúng ta cùng nhau trở về." Nhân lúc Ân thị chưa kịp mở miệng, Mãn Đô Lạp Đồ liền nói chuyện trước.
"Tam ca ở nhà đó." Tam Đan có chút hậm hực liếc mắt nhìn Ân thị, có ý riêng nhắc nhở: "Tối hôm qua cha uống say."
Nghe vậy, mặt Ba Hổ lập tức trầm xuống, khó trách Tam Đan nói trong nhà xảy ra chuyện, đúng thật là muốn xảy ra chuyện.
"Ba Hổ, ngươi đừng xúc động, ngươi nể mặt đại tẩu, lần đầu tiên nàng tới nhà, ngươi đừng làm rộn quá khó coi." Mãn Đô Lạp Đồ xem xét sắc mặt của Ba Hổ liền biết sắp xảy ra chuyện, có chút hối hận khi kéo hắn trở về.
"Ngươi nên đi cầu cha ngươi đi." Ba Hổ giãy ống tay áo đang bị níu lại, thúc vào bụng ngựa, dẫn đầu chạy về nhà.
"Đây là thế nào?" Ân thị không hiểu hỏi, làm sao Ba Hổ vừa đi, Tam Đan cũng khẩn trương đuổi theo vậy.
"Không có việc gì, chờ một lúc nữa nếu như xảy ra chuyện gì nàng đừng lo lắng, nhà ta chính là như vậy." Mãn Đô Lạp Đồ do dự muốn vòng trở lại Lâm Sơn, chậm rãi đi theo ở phía sau.
"Nhị, Nhị thiếu gia..." Nam bộc không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Ba Hổ tung người xuống ngựa đi thẳng đến yurt của phu nhân.
Ba Hổ đá tung cửa trực tiếp xông vào, động tĩnh kinh động đến phụ nhân nằm trên giường, phụ nhân mặt đầy vết bầm tím, mắt phải đỏ tía, nhìn thứ gì chỉ mở ra được một khe nhỏ, vẻ kinh hoàng trong mắt còn chưa phai, nhìn thấy người tới nhịn không được cay mắt, nước mắt liền rớt xuống. Thấy hắn đột nhiên dừng bước đi ra ngoài, lại hốt hoảng gọi hắn: "Ba Hổ, Ba Hổ, con trở lại..."
Đã chậm rồi, Ba Hổ liên tiếp đá văng ba cái yurt, tóm lấy nam nhân đang ngủ như chết đón đầu chính là một quyền, hướng về phía bụng của ông ta đá một cước, trực tiếp đạp người lên trên mặt đất.
"Ngươi còn dám trở về, hôm nay lão tử đánh chết ngươi." Nam nhân trên đất thân hình cường tráng, đầu chịu một quyền cũng chỉ là lúc đứng lên choáng váng một chút, mang theo nắm đấm liền đánh vào thái dương của Ba Hổ.
Ba Hổ cắn răng không lên tiếng, chân liên tục vừa đá vừa đạp quần nhau với nam nhân kia, nhìn từ bên ngoài toàn bộ yurt đều rung động theo, đung đưa muốn ngã sập.
Mãn Đô Lạp Đồ mang theo Ân thị vào cửa nhìn thấy chính là cảnh này, muội hắn ta tam đệ hắn ta đỡ một phụ nhân què chân không cho bà ấy đi vào.
"Nương, ta đã trở về." Hắn ta lên tiếng chào.
"Đại nhi? Đại nhi con mau vào kéo Ba Hổ ra, nó muốn đánh chết cha con." Phụ nhân mặt đầy bối rối, một tay siết chặt y phục trước ngực hít thở hổn hển.
Mãn Đô Lạp Đồ cười yếu ớt một tiếng, "Ta đã nói nhị đệ là uổng làm người tốt, mù quáng xen vào chuyện bao đồng."