Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 19

"Ta và hắn quen biết cũng không đến hai ngày, chỉ sợ không có mặt mũi nói chuyện giúp các ngươi." Mật Nương không có đáp ứng, nhưng cũng không từ chối thẳng thừng, "Ngày mai ta đi xem thử, nếu như còn thiếu người, hắn còn nhận người thì ta sẽ trở về nói với các ngươi một tiếng."

"Vậy làm phiền ngươi." Phán Đệ không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt, trên mặt có chút xấu hổ.

"Không có việc gì." Mật Nương sờ đầu chó của Đại Hoàng, nói: "Ta phải đi chăn cừu, các ngươi đi không?"

"Các ngươi đi đi, ta không đi được, a nãi ta tìm ta còn có việc." Uyển Nhi khoát tay, nàng ấy mắt nhìn Mật Nương, bờ môi giật giật, dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi.

"Sao thế?" Trước khi đi, Mật Nương đi đến bên cạnh nàng ấy nhỏ giọng hỏi.

"Tỷ cũng có thể kiếm được tiền công, có muốn thuê một cái yurt nhỏ dọn ra ngoài như chúng ta hay không?" Uyển Nhi liếc mắt nhìn mấy người đang chậm rãi dò xét bên này, hàm hồ nói: "Ở chung một chỗ có nhiều việc, ăn nhiều cơm một chút cũng có người trong lòng không thoải mái, nói chuyện thì thầm còn sợ bị người ta nhìn chằm chằm."

"Nếu như tỷ muốn chuyển, chờ lát nữa a nãi ta đi thuê yurt cũng sẽ chọn cho tỷ một cái."

Mật Nương rủ mắt xuống, lọt vào mắt là ngón chân đã lộ ra cùng vạt áo bị mài sờn cả lông, "Được rồi, ta sẽ ở thêm một đoạn thời gian, tiền công kiếm được ta muốn mua đồ dùng và mặc trước."

"Mật Nương, đi." Lan Nương đi cà nhắc hô một tiếng.

"Ta qua đây." Mật Nương vẫy tay đáp lại, lúc thu tay lại động tác hơi dừng lại, có chút khó chịu xoa nhẹ đầu Uyển Nhi, "Đoạn đường này đa tạ muội và Triệu a nãi chiếu cố ta, muội giúp ta nói với Triệu a nãi, cứ nói ta đã suy nghĩ rõ ràng."

"Ai, được."

Mật Nương dắt Đại Hoàng chạy một đoạn gặp được đám Lan Nương, thấy các nàng tò mò dùng khóe mắt nhìn nàng, nàng chỉ coi như không phát giác, con mắt phóng thẳng nhìn chằm chằm vào yurt bờ bên kia, dân du mục Mạc Bắc vậy mà cũng khai hoang trồng rau.

Nói là chăn cừu, nhưng thật ra là ở nơi cừu ăn cỏ đào những loại rau dại có thể ăn được như bà bà đinh và cỏ linh lăng, thuận tiện nhặt chút phân trâu phơi khô trở về nhóm lửa nấu cơm. Có tiếng bước chân tới gần, Mật Nương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là Lan Nương.

"Mật Nương, Uyển Nhi cùng Triệu a nãi có phải dự định dọn ra ngoài ở hay không?" Lan Nương nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mật Nương, cười khổ nói: "Ta không phải cố ý nghe lén, nhưng chỗ ngồi chỉ lớn cỡ đó, tránh cũng tránh không thoát." Không giống ở gia tộc, có nhà chính phòng ngủ mấy gian, vừa đóng cửa bên trong có người hay không đều không rõ ràng.

"Ngươi thì sao? Ngươi cũng dự định dọn ra ngoài?" Lan Nương truy vấn, nàng ta có chút hoảng sợ.

Mật Nương lắc đầu, "Ta không có tiền thuê yurt."

"Ngươi không phải sắp đến chỗ Ba Hổ làm công hay sao?"

"Ta muốn mua giày mua vải mua kim khâu, lược cũng muốn mua, dây buộc tóc muốn mua, đệm giường cũng cần mua, chờ trong tay có thừa tiền rồi nói sau." Mật Nương dùng cây gậy nạy cỏ bà bà đinh trong đất lên, a, nàng còn muốn đặt mua liềm và dao phay, hiện tại thái thịt cũng là dùng tay xé, khối thịt là sau khi nấu chín vớt lên xé thành thịt sợi chia đều.

Lan Nương nghe nàng nói vậy càng luống cuống hơn, trước đó nàng ta nghe theo quan phủ an bài, dự định một lòng nuôi cừu, muốn chờ mùa đông cừu lớn lên có thể bán trong tay mới có tiền dư đặt mua đồ vật.

"Mật Nương ngươi nói ta sao có thể kiếm tiền đây?" Nàng ta lúng ta lúng túng nói thầm, khi cha nương huynh trưởng nàng ta chưa có chuyện, nàng ta căn bản không quan tâm đến những chuyện này.

"Trước tiên nuôi cừu lớn lên khỏe mạnh đã." Mật Nương áp lực khá lớn thở dài, nàng cũng chỉ lớn hơn bọn họ hai ba tuổi, đều đến hỏi nàng nàng nào có năng lực giải quyết, có lòng này còn không bằng đi tìm Triệu a nãi.

Hôm sau trời vừa sáng, Mật Nương liền nhẹ chân nhẹ tay rời giường đi ra ngoài, cởi dây thừng của Đại Hoàng ra dẫn theo nó đi múc nước nấu cơm, nàng cơm nước xong xuôi thì bên trong yurt mới có động tĩnh.

"Tỉnh rồi? Cơm ta đã nấu xong, ta cũng đã ăn xong rồi." Mật Nương mở cửa ra đuổi bốn con cừu nhỏ của nàng ra ngoài, phất tay nói: "Ta phải đi làm việc, đi trước."

"Cừu để lại ta trông cho ngươi, dù sao chăn cừu cũng là đuổi tới nơi có cỏ có nước, bốn con hai mắt trông chừng mà tám con cũng không tốn thêm một con mắt nào." Lan Nương chạy theo nói.

"Chó săn."

Uyển Nhi nghe được âm thanh quay đầu nhìn, là Mộc Hương, nàng ta và Phán Đệ khá thân thiết với nhau.

"Nhìn ta làm gì?" Mộc Hương liếc mắt, buộc tóc lại bước qua cánh cửa.

"Ngươi..."

"Uyển Nhi, đi rửa mặt." Triệu a nãi ở ngoài cửa hô một tiếng.

"Ai, tới đây." Uyển Nhi đáp lời, tăng tốc bước chân chạy qua Mộc Hương, khẽ nói: "Ghen tị."