Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 13

Mật Nương một tay dắt chó một tay xách đế giày tránh người đi trở về, còn phải chú ý trong bụi cỏ trên mặt đất có gai hoặc là dẫm lên phân cừu, một đường cẩn thận từng li từng tí đến nhà, nhìn cửa yurt mở ra, hẳn là Oanh Nương ở nhà giữ cửa không biết đã chạy đi đâu rồi.

Triệu a nãi vòng qua sông trở về ở bờ sông nhìn thấy Oanh Nương xắn ống quần xuống sông, vội vàng đi tới kéo chặt, đè thấp giọng khiển trách: "Đừng lên tiếng, đi theo ta."

Oanh Nương bị động tác của bà ấy dọa giật mình, lấy lại tinh thần có chút sợ hãi, rụt vai lại đi theo phía sau lão nhân, nhỏ giọng nhận sai: "Triệu a nãi, ta không phải cố ý, ta chơi quên nên mới đi xa." Một mình cô bé ngồi ở cửa ra vào không có gì chơi, liền đứng lên đá cỏ mà đi, đi một hồi liền đi tới bờ sông, cô bé liền muốn bắt cá trở về thêm đồ ăn, lập tức liền quên cửa yurt vẫn còn mở.

Triệu a nãi trừng cô bé một cái, nhìn xung quanh bờ sông cũng không ai nhìn thấy mới thở phào, đưa tay nhéo lỗ tai Oanh Nương, vừa đi vừa mắng: "Ở thượng du cởi giày xuống nước, nếu như bị người khác nhìn thấy, đánh chết ngươi cũng không ai dám kêu oan cho ngươi. Ngày đầu tiên tới người ta đã liên tục căn dặn, thượng du là nơi người ta múc nước nấu cơm, lỗ tai ngươi là bị lông cừu tắt hết lại rồi sao?"

"Ta, ta quên mất." Oanh Nương lập tức liền trợn mắt.

"Đây là thế nào?" Mật Nương nghe được tiếng nói chuyện từ đằng sau yurt đi tới, "Nàng chạy đi đâu thế? Lúc cháu trở về thấy cửa yurt mở, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy."

Mật Nương kinh ngạc nhìn Triệu a nãi một cái, đây là lần đầu tiên nàng thấy bà ấy nổi giận đánh người.

"Làm sao cháu cũng quay về rồi? Xảy ra chuyện gì?" Triệu a nãi liếc nhìn Oanh Nương một cái, đuổi nói: "Buổi trưa hôm nay không cho phép ăn cơm, đói một bữa cho nhớ lâu. Cầm cái túi ra ngoài nhặt phân trâu khô, nhặt đến buổi trưa thì trở về."

"Ai." Oanh Nương ngoan ngoãn đáp một tiếng, xách cái túi liền chạy ra ngoài.

Mật Nương nhìn cô bé một cái, không nói gì.

"Đi được nửa đường đế giày rơi mất, cháu trở về dùng kim khâu khe hở lại." Mật Nương giơ chân phải lên, nói nguyên nhân nàng nửa đường quay trở về, "Triệu a nãi, cháu dùng kim khâu của ngài, chờ cháu kiếm được tiền lại mua kim chỉ mới cho ngài."

"Cái này không có gì, ngược lại là cháu không suy nghĩ ngồi ăn rồi chờ chết nữa, dự định kiếm tiền rồi hả?" Lão thái thái nói chuyện rất là sắc bén, đao đao thấy máu, trực tiếp đâm thủng vẻ ngụy trang của Mật Nương, nói ra trạng thái thật sự của nàng.

Mật Nương ánh mắt lấp lóe, cúi đầu tránh ánh mắt thấu suốt của bà ấy, quả nhiên cảm giác của nàng là đúng, ở riêng với Triệu a nãi rất nguy hiểm.

"Mấy ngày nay cháu tránh ta nhỉ, cháu hẳn là cũng cảm thấy, ta muốn nói chuyện với cháu." Triệu a nãi đi trở về trước cửa, ngồi xếp bằng đẩy nệm nỉ ra ngoài phơi nắng, đón tia sáng chói mắt nhìn về phía Mật Nương, hỏi: "Sau này cháu dự định làm việc gì?"

Mật Nương nhấc mí mắt lên nhìn lão thái thái có mái tóc hoa râm một chút, cẩn thận hồi tưởng một chút, xác định trước khi đang chạy nạn chưa thấy qua người này.

"Chẳng lẽ ta là một cô cháu gái khác của ngài? Bằng không ngài làm gì quan tâm ta như vậy? Trên đường chạy nạn còn chia bánh bột ngô cho ta, ta biết là ngài bảo Uyển Nhi đem cho ta." Mật Nương nói đùa, nàng nói không rõ sau này sống thế nào, không có cách nào trả lời câu hỏi quan tâm này của lão nhân.

Triệu a nãi cười một tiếng, khóe mắt gạt ra một nếp nhăn thật sâu, bà ấy vỗ vỗ vị trí bên người ra hiệu Mật Nương ngồi xuống, nói: "Không phải cháu cầu cứu ta trước sao?"

Mật Nương dừng bước chân lại, nghi hoặc nhìn sang, chẳng lẽ nàng thật sự mất trí nhớ rồi? Trước khi đến thảo nguyên nàng chưa từng chạm mặt với bà ấy mà.

"Quan gia áp giải chúng ta tới hắn họ gì? Đầu bếp múc cơm có để râu hay không? Đoạn đường này tổng cộng có mấy chiếc xe trâu? Ta cùng Uyển Nhi ngồi chiếc xe trâu kia, trâu kéo xe là trâu nước hay là trâu thảo nguyên?" Triệu a nãi hỏi nàng.

"... Đầu bếp có râu? Chiếc xe trâu ngài ngồi là trâu nước kéo xe." Mật Nương chỉ có thể xác định một vấn đề cuối cùng.