Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 12

Mật Nương cúi đầu nhìn xuống chân, nàng mang vẫn là đôi giày rơi mất nửa cái đế giày kia, đầu ngón cái chân phải mài nát đỉnh giày, nửa cái ngón chăn cừu lộ ở bên ngoài.

Nàng cũng nên tìm việc kiếm chút tiền, có thể mua đôi giày cũng tốt. Không nghĩ tới giày cũng có tính tình, nàng vừa định đổi nó, đế giày chân phải liền sứt ra.

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

Mật Nương gãi gãi cổ, ra vẻ bình tĩnh nhặt đế giày lên, nhổ cỏ vê lại làm dây thừng.

"Tỷ trở về tìm kim khâu khâu mấy khe hở này lại, cừu của tỷ ta sẽ thả giúp tỷ." Lan Nương lên tiếng, nói đến chỗ này nàng ấy đột nhiên nảy ra chủ ý, có chút kích động nói: "Về sau chúng ta đừng đi chăn cừu hết, hai người một đôi thay phiên nhau chăn, như vậy cũng có thể có thời gian rãnh để mấy người đi làm công việc khác."

"Được, vậy ngày mai ta sẽ chăn cừu giúp muội." Mật Nương ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy, mùa hè cỏ non, trên thảo nguyên lại không có cỏ roi, vò vài cái cỏ liền nát.

"Chờ chúng ta trở về lại thương lượng." Trong tư tâm, Lan Nương là muốn theo Mật Nương cùng nhau chăn cừu, có thể là vì tối hôm qua đã nói ra lời trong lòng, luôn cảm thấy nàng thân thiết hơn những người khác chút.

Bọn người đi xa, Mật Nương đặt mông ngồi chồm hổm ở trên đồng cỏ, giơ đế giày lên nhìn, đế giày đã mài đến thông sáng. Nàng nhất thời cũng không muốn trở về, dứt khoát ngã người nằm trên mặt đất, ngửi mùi cỏ xanh nhìn lên đám mây đang chậm rãi bay trên bầu trời.

Ba Hổ xa xa trông thấy một con chó quen mắt, hắn kinh ngạc nhướng mày, là hắn quan tâm mù quáng, hắn lo lắng người ta bị sói hoang lạc đàn tha đi, người này ngược lại là lớn gan nằm ở nơi cách xa yurt phơi nắng nhắm mắt ngủ.

Cũng không sợ bị trâu ngựa đùa giỡn dẫm lên.

"Gâu gâu."

Mật Nương mở mắt ngồi dậy, nhìn thấy là hắn, không vui cho lắm, nhíu mày, "Có việc?"

Đi thẳng về phía nàng, khẳng định là chạy tới chỗ nàng, cũng không đúng, cũng có thể là chạy tới chỗ Đại Hoàng.

"Muốn ngủ thì trở về ngủ, cẩn thận bị trâu ngựa giẫm chết." Giọng nói của Ba Hổ có chút cứng nhắc.

"Ta không ngủ, với lại còn có Đại Hoàng trông chừng cho ta." Mật Nương nhìn nam nhân một chút, cái gì mà giẫm chết, nói chuyện thật khó nghe, rõ ràng là có ý tốt nhắc nhở, từ trong miệng hắn nói ra liền mang theo ba phần ác ý.

"Cừu của ngươi đâu? Chăn cừu mà chẳng thấy cừu đâu?" Lời vừa ra khỏi miệng Ba Hổ liền muốn tát cho mình một cái, liên quan đến hắn cái rắm ấy, trách hắn xen vào việc của người khác. Hắn mau chóng nói sang chuyện khác: "Chó của ngươi có muốn bán cho ta hay không? Ta thấy nó đi theo ngươi sống cũng khổ, gầy đến lộ cả xươn sườn còn phải đi theo ngươi chạy đông chạy tây."

Ba Hổ nghiêng mắt nhìn đế giày bị chân chó đè lên, lại nhìn chân cô nương này, chuyển tầm mắt qua một bên khác nói: "Tùy ngươi ra giá."

Quả nhiên là chạy tới vì Đại Hoàng của nàng, Mật Nương mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, nhặt đế giày đứng lên lôi chó rời đi.

"Ai, nó đi theo ta có thể bữa bữa đều được ăn thịt, ta sẽ đối đãi với nó thật tốt." Ba Hổ vội vàng nói.

Mật Nương bước chân dừng một chút, quay đầu nói: "Không ai có thể đối xử với nó tốt hơn ta, chỉ cần nó không chê ta, ta sẽ không vứt bỏ nó."

Dứt lời tiếp tục đi lên phía trước.

Ba Hổ “chà” một tiếng, ngồi tại chỗ thỉnh thoảng nhìn một người một chó kia, chờ hoàn toàn nhìn không thấy mới cười một tiếng.

Thú vị đấy, hắn đã nghe qua không ít người thích chó nói qua không chê chó bẩn, không chê chó có thể ăn có thể kéo, không chê chó gọi bậy, đây là lần đầu tiên gặp người đặt chó ở trước bản thân mình.