Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 11

"Không được, chúng ta không thể cho cừu ở bên trong yurt qua đêm, nướ© ŧıểυ của bọn chúng thấm ướt hết cả đất, khai quá." Bên trong yurt cũng đã bới sạch một lớp đất, nhưng mùi khai của cừu con vẫn không bay đi, Uyển Nhi nhịn không được giơ chân.

Lan Nương nhìn nàng ấy một cái, nói: "Tối hôm qua có sói đến đấy." So với cừu bị sói cắn chết khiến nàng ta bán mình trả nợ, nàng ta cảm thấy mùi khai của cừu vẫn có thể chịu được một chút.

"Có sói thật sao?" Uyển Nhi sợ hãi kêu lên, tối hôm qua nàng ấy không nghe thấy một chút động tĩnh nào cả.

"Ừm, không tin ngươi hỏi a nãi ngươi đi, bà ấy cũng biết." Lan Nương dùng xẻng xúc đất ở bên ngoài đắp lên chỗ nướ© ŧıểυ cừu còn sót lại trên mặt đất.

"Ta còn tưởng rằng là bọn họ hù dọa chúng ta." Uyển Nhi ngượng ngùng cười cười, cũng không nhắc lại chuyện muốn đuổi cừu ra ngoài.

Mật Nương thở dài, mùi khai của cừu thì cũng thôi đi, trên người cừu còn có bọ chét, nếu nó nhảy lên trên người cắn thì người còn có thể ngủ? Nếu không phải trong đêm gió lớn, nàng cũng muốn kéo chiên đệm ngủ ở bên ngoài cho rồi, dù sao lúc chạy nạn cũng không chú trọng nam nữ tránh hiềm nghi.

"Chăn cừu chăn cừu, đừng nói những thứ vô dụng này." Triệu a nãi từ yurt sát vách trở về, bà ấy nói: "Các ngươi đi chăn cừu, ta đến bờ sông đối diện đi dạo xem có việc gì kiếm được ít tiền hay không, cũng không thể đặt hết tất cả hi vọng lên trên người đám cừu được, chúng ta còn thiếu rất nhiều đồ, đều cần tiền mua."

"Ai, cửa lớn kia cứ mở ra như vậy có được không? Bên trong đều là lương thực của chúng ta." Uyển Nhi hỏi.

"Để Oanh Nương ở nhà trông coi, mấy người chúng ta đi chăn cừu." Mật Nương mở miệng.

Triệu a nãi nhìn Mật Nương một chút, gật đầu nói: "Cứ sắp xếp như vậy đi."

Ở gần chỗ người ở, cỏ mọc không tốt. Nơi xa, chỗ gần nước cỏ mọc dày đều có dê bò, đến ngay cả bên trên sườn núi cũng mọc rải rác mấy đám lông cừu màu trắng.

"Mật Nương, chúng ta đến đâu chăn cừu đây?" Uyển Nhi rời xa a nãi nàng ấy liền có chút nhát gan, khả năng bởi vì Mật Nương ít nói có vẻ ổn trọng, sau khi ra ngoài nàng ấy luôn luôn nghe lời Mật Nương.

"Đi dọc theo bờ sông, ta nhớ trên đường tới là không có dê bò, chúng ta lại gọi thêm mấy người, cùng đi tìm nơi có cây rong um tùm chăn cừu." Mật Nương bảo Uyển Nhi đi tìm người, trên đường đi có a nãi nàng ấy ở đó, nàng ấy cùng không ít người nói chuyện qua, đã quen biết người ta, biết ai tính nết tốt.

"Được." Uyển Nhi đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã mang theo năm người đến, tuổi tác đều lớn hơn các nàng.

Dòng sông uốn lượn kéo dài, nhìn không thấy nguồn nước, cũng không biết cuối cùng sẽ chảy tới chỗ nào. Con cừu non ăn ăn xong thì ngừng, ngừng rồi lại ăn, mười một người chậm rãi đi theo sau bầy cừu, nhìn trâu già nằm quỳ trên mặt đất ăn cỏ, đàn ngựa hí vang, bầy cừu đi theo cừu đầu đàn, người đứng ở bên trong bầy súc vật không dễ thấy chút nào, thậm chí hoa mắt một cái thì người cũng có hình dạng như dê bò.

"Không nghĩ tới ta sẽ trải qua cuộc sống thế này." Một nam nhân trung niên ánh mắt phức tạp cảm thán, hồng thuỷ khiến gia nghiệp của ông ấy bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, vốn cho rằng nửa đời sau sẽ làm một lão khất cái, hiện tại xem ra cũng còn tốt, lại có gia nghiệp mới, sống hình như còn nhẹ nhàng thoải mái hơn trước.

"Lão Lý, về sau còn tính hồi hương nữa hay không?" Một nam nhân khác hỏi.

"Trở lại làm gì, người quen biết đều đã chết, mộ tổ đều bị xói lở, trở về với ở đây cũng không có chênh lệch, đều là kẻ không quen biết." Lão Lý phân biệt rõ miệng, nói: "Ta nghe nói chỗ này mỗi tháng đều sẽ có thương đội đi qua, muốn mua đều có thể mua được, chúng ta phải tìm việc gì đó để làm mới được, qua tết cũng có thể mua y phục mới cho bà nương và hài tử."

Ông ấy đây là muốn kéo đồng bọn kết bạn đi tìm việc làm.