Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 9

Chạng vạng tối, mặt trời lặn phía tây, dân du mục chăn cừu tốn hết sức tập hợp cừu lại một chỗ kiểm kê số lượng, tiếng vó ngựa nổi lên khiến cừu con hoảng sợ chạy tứ tán, Mật Nương dắt Đại Hoàng đứng nguyên tại chỗ trông cừu con, sáu người Uyển nhi chạy tới giúp dân du mục chặn cừu con.

"Nhị ca!" Một con ngựa đỏ thẫm chạy vội tới, Mật Nương vội vàng nhìn một chút, cừu của nàng cũng bị sợ bỏ chạy, nàng vội vàng đi đuổi.

"Tam Đan tới, Ba Hổ lại sắp đánh nhau với cha hắn rồi." Tiểu tử trẻ tuổi giơ roi đuổi cừu có chút buồn bực, nhưng lại không có cách, Tam Đan cha nàng ấy là một tộc trưởng, nàng ấy làm việc luôn luôn bá đạo, phi ngựa xưa nay không quan tâm có mang đến phiền phức cho người khác hay không.

"Nhi tử đánh cha?" Uyển nhi kinh ngạc, Mật Nương cũng nhìn sang.

"Ừm, các ngươi ở lâu một chút là sẽ biết." Tiểu tử kia cười cười không giải thích, "Ba Hổ là người có cá tính nhất Lâm Sơn chúng ta."

Nhưng lần này Ba Hổ không đi cùng Tam Đan như bình thường, hắn đứng ở bờ sông nói: "Ta phái người đưa muội trở về, hay là muội ở chỗ ta một đêm?"

"Ca không quay về? Tối hôm qua cha uống say lại đánh nương." Tam Đan lặp lại, sợ nhị ca nàng ấy không nghe rõ.

"Ta trở về thì như thế nào? Cùng ông ta nhau đánh một trận, để nương làm người tốt ở trước mặt ông ta?" Ba Hổ mò da cừu ngâm ở trong nước sông lên, lạnh nhạt nói: "Lần trước ta đã nói, nếu như bà ấy tới ở với ta ta nuôi bà ấy, nhưng bà ấy khăng khăng muốn sống với ông ta, ta cũng không chạy tới làm người xấu."

"Ca trở về cùng cha đánh một trận, ông ấy có thể ngoan ngoãn một thời gian dài." Tam Đan còn muốn khuyên nữa, nương nàng ấy bị đánh nàng ấy không nhìn nổi, can ngăn thì nàng ấy cũng bị đánh, chờ cha nàng ấy tỉnh rượu liền khóc ròng ròng nhận sai. Nàng ấy không có cách gì với hai người kia, chỉ có để nhị ca nàng ấy qua đó, đánh nhau một trận, để cha nàng ấy ăn đau nhớ lâu, trong nhà cũng có thể an ổn một thời gian.

"Tam ca muội đâu?" Ba Hổ vòng qua Tam Đan xách theo giỏ đi trở về.

"Không biết chạy đi đâu rồi, sáu bảy ngày chưa trở về." Tam Đan dắt ngựa đi theo đằng sau Ba Hổ, hỏi: "Ca nói đi, rốt cuộc có trở về hay không?"

"Không trở về." Ba Hổ ở dưới hạ du con sông, một nhà hàng xóm gần đó cũng cách hắn bảy tám trượng, hắn mang theo mười nô bộc ở bên ngoài cùng của làng xóm.

"Trong phòng muội đệm chăn ta mới phơi cho muội rồi, tối nay muội ở chỗ này một đêm, ngày mai trực tiếp đi tư thục." Ba Hổ hai tay ra sức vắt khô nước trên da cừu, vắt lên trên sợi dây phơi, sau đó đi vào trong yurt nấu cơm, bỏ muội muội ở bên ngoài, cũng mặc kệ nàng ấy đi hay là ở.

Tam Đan suy nghĩ liên tục, vẫn là quyết định ở lại, cả đêm qua nàng ấy đều không ngủ, hôm nay ban ngày lúc đọc sách cứ ngủ gà ngủ gật. Đêm nay nàng ấy phải ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại trở về nói chuyện đàng hoàng với cha nàng ấy mới được.

*

Đêm đó, Mật Nương bị một trận tiếng khóc lóc đánh thức, nàng mở to mắt không nhúc nhích, bên trong yurt hai mươi tám con cừu con chen lấn nhau, tám người gần như là kề sát nhau mà ngủ, nàng nghe thanh âm giống như là cô nương phía bên phải Bạch Mai phát ra.

Bên ngoài Yurt là tiếng gió vù vù, bên trong yurt có tiếng hít thở nặng nề của cừu, tỉnh rồi sẽ khó ngủ thϊếp đi, Mật Nương trở mình.

"Ngươi làm gì đó?" Người đi tới một bên cửa, Mật Nương đột nhiên lên tiếng.

"Ta muốn đi ra ngoài hóng gió, ngươi có thể đi với ta hay không?" Cô nương vịn cửa nhỏ giọng nói, bên trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc.

Mật Nương do dự chớp mắt một cái, khoác y phục đứng lên đi theo nàng ấy ra ngoài, Đại Hoàng liền đứng tại cổng vẫy đuôi.

"Đứng cổng, chớ đi xa." Mật Nương không sợ gặp phải sói, nhưng nàng lo lắng nàng bị sói tha đi sẽ làm phiền người khác ra ngoài tìm nàng, cứu nàng.

Hai người ngồi sát bên nhau ở trước cửa nhìn thảo nguyên dưới bóng đêm, Đại Hoàng nằm ở một bên chân Mật Nương, tỉnh táo dựng thẳng lỗ tai.

"Mật Nương, ngươi có nhớ cha nương ngươi không? Ta nhớ cha nhớ nương ta, ta còn có hai người ca ca, ta là nhỏ nhất trong nhà. Lúc hồng thủy tới cả nhà chúng ta đều bị cuốn đi, ta bị treo ở trên cành gãy may mắn sống sót, nhưng trơ mắt nhìn hồng thủy nhấn chìm đầu bọn họ, rồi không nhìn thấy nữa." Lan nương đỏ mắt nghiêng đầu hỏi, ban ngày tất cả mọi người cười cười nói nói, vì có ăn có ở mà vui vẻ, vì có cừu mà vui vẻ, nàng ấy cảm thấy rất cô độc, nàng ấy cố gắng hòa mình vào, nhưng ban đêm sẽ khóc ngủ, vừa khóc là tỉnh.

"Thời gian lâu dài hẳn là sẽ quên lãng thôi." Nàng hình như đã không nhớ dung mạo của cha nương, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều sẽ nhớ tới bọn họ.

Lan nương vừa muốn nói gì, chỉ thấy Đại Hoàng bỗng nhiên đứng lên, nơi xa cũng vang lên tiếng chó sủa.

"Vào nhà." Mật Nương dắt lấy Đại Hoàng đi vào trong yurt, dáng vẻ gầy trơ xương này của nó còn không đủ cho sói cắn một cái.