Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 8

"Được, ta phái một đội người đi cùng các ngươi." Hộ huyện thừa nói. Người có thể sống sót từ trong trận động đất và hồng thủy, đa số ở độ tuổi tráng niên, vừa có thể làm việc vừa có thể sinh sản, bất luận là U Châu hay là thảo nguyên Mạc Bắc đều hoang vắng, những người này đến có nhiều cũng không đủ dùng.

Đưa tiễn quan áp giải rời đi, Hộ huyện thừa nghe bên phía tây bờ sông tiếng nói chuyện khí thế ngất trời, quay người trở về huyện nha. Mười năm trước hắn chuyển nhà đến Mạc Bắc, lúc ở Đại Khang là một đồng sinh nghèo, sau khi đến Thát Đát việc đầu tiên là đến tư thục dạy học hai năm, sau được đề bạt thành phòng thu chi của huyện nha nơi đó, lần này vừa vặn gặp phải thời cơ tốt liền được đề cử ngồi lên vị trí Huyện thừa.

"Nói là huyện nha, cũng chỉ là xưng hô theo dinh quan Đại Khang, Thát Đát không có phân chia huyện quận, đều là từng cái địa phương chăn nuôi dưới đất phong của Đài Cát và Cư Thứ, để cho tiện quản lý xếp nên đặt là huyện nha." Nương tử Lý trưởng là một phụ nhân có khuôn mặt phúc hậu, nàng cười nói: "Đừng nhìn người sống ở Lâm Sơn không nhiều, nhìn còn không náo nhiệt bằng hương trấn Đại Khang, đây là bởi vì nơi này cách Đô Thành quá xa, mới chia làm nông trường không mấy năm, từ nơi này chạy hướng Tây, đi ngang qua đều là nông trường, càng đi về phía Tây càng náo nhiệt."

"Có chúng ta tới, về sau cũng sẽ náo nhiệt." Có người góp vui nói tiếp.

"Đúng vậy." Nương tử Lý trưởng mắt nhìn hài tử trong đám người, nói tiếp: "Ở Mạc Bắc đọc sách biết chữ không cần học phí, chỉ cần ngươi biết cưỡi ngựa, có thể theo kịp đội ngũ thì có thể đi tư thục đọc sách."

"Không cần học phí?" Trong đám người có nam nhân ngạc nhiên đứng lên, con của hắn còn nhỏ, chính là tuổi tác trong đám người, vội vàng hỏi: "Lâm Sơn chúng ta có tư thục?"

Nhìn thấy hắn vậy mà đã gọi "Lâm Sơn chúng ta", Mật Nương nghe được Uyển nhi bên người cười, nàng cũng không nhịn được giật giật khóe miệng.

"Ở Tuất Thủy, cách chỗ chúng ta không tính là xa, cưỡi ngựa nửa canh giờ đã đến. Hài tử nhà dân du mục ở Lâm Sơn cũng là mỗi sáng sớm cưỡi ngựa đi tư thục, đến buổi chiều thì trở lại, cơm trưa ăn ở tư thục, có thể tự mang theo, cũng có thể mua ở quán ăn bên ngoài tư thục." Nương tử Lý trưởng đã đạt được mục đích đến, có thể để cho người ta động tâm thứ nhất là chỗ đặt chân an ổn, hai là tương lai của đời sau, có hai thứ này treoở phía trước, người dù có nhớ quê cũ cũng không nỡ rời Mạc Bắc, càng sẽ không kiếm chuyện gây hoạ.

"Nhóm tiểu nương tử cũng có thể đi học chữ, học gảy bàn tính, nhận biết dược thảo." Nương tử Lý trưởng nói: "Các ngươi cũng chớ gấp, qua hai ba năm, trong tay có tiền thừa thì có thể đến nhà dân du mục thuê con ngựa, biết cưỡi ngựa thì có thể đi tư thục đọc sách."

Mật Nương nghe được cái này nhịn không được tâm thần khẽ động, cô nương gia cũng có thể vào tư thục? Mấy chữ nàng biết vẫn là học được từ tiểu đệ của nàng.

"Được rồi, về sau các ngươi có việc cứ đi tìm ta, hoặc là nam nhân nhà ta. Hộ huyện thừa công vụ bận bịu, chúng ta cũng đừng lấy mấy việc lông gà vỏ tỏi đi quấy rầy hắn." Nương tử Lý trưởng vỗ vỗ vụn cỏ trên quần, nói: "Ăn ở tất cả đã được sắp xếp xong, về sau là tốt hay là xấu thì phải xem các ngươi, mấy người bọn ngươi là từ Đại Khang tới, đều hiền lành chút, sinh hoạt cho thật tốt."

"Ta tiễn ngài một chút, vừa vặn cũng có chút chuyện không rõ." Một nam nhân trung niên đi theo sau.

"Chỗ chúng ta phải định ra quản sự." Triệu a nãi mắt nhìn nam nhân tư thái thuận theo, lại nhìn về phía Mật Nương, nói: "Đại nạn không chết tất có phúc về sau, đều giữ vững tinh thần, ngày tốt lành ở phía sau."