Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 3

Quả thực Mật Nương rất đói, hai ngày nay bánh nàng được chia vừa nhỏ vừa mỏng, cháo cũng lỏng lẽo tới mức có thể đếm được hạt gạo, buổi tối dạ dày khó chịu, nhưng nàng lại có cảm giác sung sướиɠ tự ngược.

“Không liên quan tới muội, là ta tự quyết định tới Mạc Bắc.” Mật Nương không nhận bánh, nàng đến bên con suối nhỏ dùng tay múc nước uống, lúc tối bụng đói không chịu nổi, nàng đều dậy uống nước cầm cự.

“Nói cho tỷ ăn tức là cho tỷ, bây giờ ta chăm sóc tỷ, sau này tỷ cũng giúp ta.” Uyển Nhi kéo tay nàng nhét bánh vào trong tay nàng, xoay người chạy mất.

“Cho con bé rồi?” Lão phụ nhân hỏi.

“Cho rồi, tỷ ấy không lấy con liền nhét vào tay tỷ ấy.” Uyển Nhi ngồi bên cạnh tổ mẫu của mình, xoa mũi nói: “Cũng may con còn có tỷ ấy đi cùng, nếu không con không biết con còn có thể sống tiếp không. A nãi, con nhớ nương con rồi.”

“Nhớ nương thì khóc một trận, đừng kìm nén.” Lão phụ nhân nhìn ra sau, xoa đầu tiểu tôn nữ, thở dài nói: “A nãi ở bên con.”

“Con chưa từng thấy Mật Nương khóc, a nãi, người nói có phải tỷ ấy lén khóc trong đêm không?”



Đường lên dốc rất phí sức, Mật Nương trượt chân suýt ngã, Đại Hoàng nhân lúc nàng nới lỏng tay vội vàng giãy ra, chân chạm lên đất tứ chi nhũn ra, nhưng vẫn kiên trì rời xa Mật Nương, không cho nàng cơ hội ôm nó nữa.

“Cũng được, sắp tới thảo nguyên rồi, có cỏ sẽ không mòn chân.” Mật Nương kéo hai nắm cỏ từ bên đường chà thành dây cỏ buộc lên chân, gót sau giày của nàng đã sổ chỉ, phải buộc lại mới có thể đi được.

“CMN, tới rồi.” Đứng trên thảo nguyên, thứ lọt vào mắt đầu tiên là một bãi đá, bên cạnh bãi đá dựng một tấm bia, trên bia đá khắc hai loại văn tự.

Cuối cùng Mật Nương đi qua tấm bia đá, nàng nhìn kỹ, là địa tiêu, chỗ đang đứng là lãnh địa của đại Cư Thứ (1) Thanh Cách Lặc.

(1)cách dân tộc Hung nô gọi vợ của Vương Hầu.

“Sao chỉ có mấy người này?” Quan viên Thát Đát nhíu mày nhìn người ngồi rải rác trên mười chiếc xe ngựa, hỏi: “Cỡ này còn chưa tới một trăm người nhỉ? Các ngươi đưa một chuyến chỉ đưa bấy nhiêu người này? Vậy hà tất phải chạy một chuyến? Hay là nói Đại Khang ngay cả những người này cũng không sắp xếp được?”

“Chuyến này tổng cộng đưa một nghìn hai trăm ba mươi người, ngoài một trăm năm mươi tám người này, còn lại đều bị U Châu lấy đi rồi.” U Châu cũng là lãnh địa của Thát Đát, nha dịch xua tay rũ bỏ liên can: “Họ đưa người đợi ở chân núi Yên, nói là mỗi một dân tị nạn đến đều có thể chia mười hai mươi mẫu ruộng, hầu hết đều đi theo. Nếu ngài cảm thấy ít thì có thể đến U Châu giành người.”

“Chúng ta phân nhà, còn không tiếc cho thuê bò dê, tới rồi thì phát cơm.” Quản sự nhìn người trên xe ngựa không phải già thì là yếu, không biết có thể chống lại gió trên thảo nguyên không.

“Chúng ta chỉ là tốp đầu, phía sau còn có người.” Nha dịch nhìn xuống phía xa, trên thảo nguyên rộng lớn súc vật còn nhiều hơn người, chẳng trách đều thích dân tị nạn như vậy.

“Vậy thì được.” Quan viên quản sự móc thứ gì đó từ trong tay áo đưa vào tay nha dịch, cười nói: “Nhờ ngươi trên đường quay về chuyển lời giúp, đãi ngộ của Mạc Bắc chúng ta cũng rất tốt, chăn gia súc rất nhàn.”

“Được.” Nha dịch rũ mắt, hài lòng bỏ đồ vào trong tay áo.

Mật Nương nhìn hai bà cháu đứng bên cạnh nàng, trầm mặc đi theo người Thát Đát đi về hướng có khói bếp, nàng không biết vì sao hai người này lại dính nàng như vậy, ngoài con chó Đại Hoàng này, nàng không có gì cả, sở trường duy nhất chính là nuôi ong, không biết có thể giúp được gì.

“Gâu gâu gâu…”

Tiếng chó sủa hung tợn dọa người đi đường sợ mất mật, Mật Nương vô thức nắm chặt dây dắt chó, đi theo âm thanh, trong lùm cỏ gần đó có một nam nhân đang ngồi, nam nhân một tay cầm gáy con chó, bình thản nhìn sang đây.

“Ba Hổ, trông kỹ chó của ngươi.” Người dẫn đường cảnh cáo.

Nam nhân ngó lơ, đôi mắt lướt qua dân tị nạn sắc mặt mệt mỏi, ăn mặc nhếch nhác, khi nhìn thấy cô nương dắt một chú chó lông vàng gầy trơ xương ở cuối cùng, hắn khựng lại.

Một người một chó, người tê dại, chó cảnh giác.