Vừa Biến Dị Đã Bị Đối Thủ Không Đội Trời Chung Đè Ra

Chương 5

Sau tận thế, tháp tín hiệu bị phá hủy, di động mất đi chức năng liên lạc, chỉ có thể sử dụng như một chiếc máy ảnh đơn giản. Sở Thành Phong hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Tô Vũ khôi phục lý trí, duỗi tay muốn cướp di động, đồng thời rống giận: “Sở Thành Phong, tao liều mạng với mày!”

Sở Thành Phong dù bận vẫn ung dung, giơ di động quơ quơ ra oai với Tô Vũ, “Sao, cậu muốn toàn bộ căn cứ biết cậu mọc một cái bướm à?”

Lời nói của Sở Thành Phong làm cho động tác Tô Vũ cứng lại. Tay của anh ngừng ở giữa không trung, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn Sở Thành Phong, hai mắt đỏ bừng, l*иg ngực vì tức giận mà phập phồng dữ dội, giống như một con dã thú xù lông cả người phô trương thanh thế.

Sở Thành Phong cực kỳ thích cái dáng vẻ này của anh, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân nhanh chóng cương cứng, trở nên căng phồng, đũng quần nổi lên một túp liều.

Hai người đối diện, cuối cùng Tô Vũ bại trận, ỉu xìu nói: “…… Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Trong đầu anh hiện lên 1001 khả năng, anh và Sở Thành Phong tranh đấu gay gắt hơn hai năm, lần này tên này nhất định là vì lý do này mà đến uy hϊếp anh, có lẽ là muốn anh từ chức đội trưởng, sau này đội thăm dò sẽ là thiên hạ của một mình Sở Thành Phong.

Nhưng ai biết anh lại nghe Sở Thành Phong nhàn nhạt nói: “Tôi muốn cᏂị©Ꮒ cậu.”

Nghe được câu trả lời của hắn, bộ não của Tô Vũ đầu tiên là chết máy một giây, sau đó trong mắt như phun lửa, anh nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra mấy chữ, “Anh, đi, chết, đi!”

Sở Thành Phong cười, dứt khoát ngồi dậy khỏi người của anh, “Được, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu.” Hắn nắm di động, làm bộ muốn rời khỏi.

Tô Vũ cũng không kịp mặc quần, cực kỳ chật vậtmà ngồi dậy từ trên giường, một bước vượt đến trước người Sở Thành Phong, ngăn cản hắn, nôn nóng nói: “Anh đừng làm bậy.”

Sở Thành Phong nhìn Tô Vũ, ham muốn mãnh liệt trong mắt như muốn tràn ra, cố tình giọng nói lại lạnh lùng, hắn nói: “Phải xem cậu rồi.”

Tô Vũ căm giận nhìn hắn, gần như giây tiếp theo sẽ nổi điên lên bóp chặt cổ của Sở Thành Phong, cùng chết luôn với hắn.

Nhưng Tô Vũ không thể. Vất vả lắm anh mới lên được chức đội trưởng, tích góp nhiều tích phân như vậy, có thể giúp các anh em bên dưới có cuộc sống tốt hơn ở trong tận thế này, anh thật sự không nỡ bỏ.

Tô Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Sở Thành Phong, mang theo tức giận đi đến mép giường, tự ngã vào trên giường, “Được rồi, còn không phải là muốn cᏂị©Ꮒ tôi sao. Tới đi.”

Thân hình của Sở Thành Phong dừng lại, hắn liếc mắt nhìn Tô Vũ nằm ở trên giường, người đàn ông anh tuấn trần trụi nửa người dưới, đang chờ hắn đến cᏂị©Ꮒ.

Tuy trên mặt lạnh lùng, nhưng nhịp tim lại đập đến cực nhanh, ngón tay phát run bán đứng nội tâm đang hưng phấn của hắn.

Sở Thành Phong dùng đầu lưỡi đâm đâm vách trong khoang miệng, áp chế rung động xuống, từng bước một đi về phía Tô Vũ, lạnh giọng ra lệnh nói: “Gập chân lại rồi dùng tay ôm lấy, lộ bướm ra.”

“……” Tô Vũ bị này một phen lời nói làm đến tức đến sắp điên, “Anh được đằng chân lân đằng đầu.”

Sở Thành Phong đã nắm được điểm yếu của nah, làm sao mà bỏ qua cho anh, nhàn nhạt nói: “Cậu không muốn?”

Tô Vũ nhắm mắt lại, kìm nén cơn tức giận tột độ của mình.

Anh biết hiện tại không muốn cũng đã chậm rồi. Đừng nói Sở Thành Phong chụp ảnh của anh, cho dù không có chụp ảnh, hắn chỉ cần mở cửa đi ra ngoài hét lớn một tiếng, hoặc là tìm lý do gì đó để Tô Vũ tiếp nhận kiểm tra cơ thể, bí mật của Tô Vũ cũng sẽ bị bại lộ.

Tuyệt đối không được.

Tô Vũ chịu đựng xấu hổ, cam chịu gập hai chân dài theo lệnh Sở Thành Phong, đôi tay ôm lấy đầu gối, lộ ra giữa hai chân.

Sở Thành Phong ngừng thở, nhìn chăm chú Tô Vũ. Hắn biết rõ hơn bất kỳ ai Tô Vũ là một người đàn ông, hơn nữa là một người đàn ông cho dù là sức mạnh, tốc độ hay lực chiến đều cực kỳ xuất sắc.

Giờ phút này, giữa hai chân màu mật ong của người đàn ông lại nở một đóa hoa thịt thuộc về phái nữ.

Quá khiêu gợi rồi.

Sở Thành Phong ngồi vào mép giường, tay sờ lên khe thịt giữa hai chân Tô Vũ, xúc cảm ngón tay mềm mại ướŧ áŧ, khiên cho trái cổ của hắn bất giác chuyển động.

Ngón tay của hắn hơi dùng lực, đẩy ra khe thịt của Tô Vũ. Âʍ ɦộ nở thành từng lớp như hoa cái, lớp ngoài cùng là hoa môi mềm mại, màu nhạt, phía trên là âʍ ѵậŧ màu hồng e ấp đáng yêu, phía dưới là lỗ niệu đạo mum múp, xuống chút nữa chính là miệng huyệt khít chặt của con gái.

Âʍ ɦộ của Tô Vũ qua mềm quá sạch sẽ. Chỉ cần tưởng tượng đến cái bướm này mới mọc ra từ tối qua, ngoài trừ Tô Vũ cũng chỉ có mình xem rồi sờ qua, ánh mắt của Sở Thành Phong nháy mắt trở nên u ám đen nhánh, trong mắt tựa như đang cháy bùng ngọn lửa du͙© vọиɠ.

Ngón tay của hắn dịu dàng vuốt ve dọc theo khe thịt của Tô Vũ, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng thỉnh thoảng chạm vào cuống thịt nhỏ trên đỉnh âʍ ѵậŧ.

Tô Vũ bị hắn sờ đến không kiềm được thở dốc, mỗi khi ngón tay Sở Thành Phong chạm đến cuống nhỏ đỉnh âʍ ѵậŧ, một cảm giác tê dại sẽ từ xương cụt chạy dọc sống lưng, khiến nửa người dưới của anh không nhịn được mà run lên.

Đáng sợ quá. Đối với một chiến sĩ trong căn cứ, cảm giác không thể kiểm soát được cơ thể mình thật đáng sợ..

Tô Vũ cắn chặt răng, cố ý nói năng thô lỗ, nói: “Này, Sở Thành Phong, anh sờ đủ chưa. Là đàn ông thì đừng lề mề nữa, muốn cᏂị©Ꮒ thì cᏂị©Ꮒ lẹ đi.”

Anh bất chấp tất cả mà nghĩ, dù sao đã như vậy, anh nhất định phải bị Sở Thành Phong cᏂị©Ꮒ, thà cứ tốc chiến tốc thắng cho xong.