Thải tử nằm yên trên giường hỉ, Giang Linh xoay lưng nhìn về phía nam nhân.
Thái tử cùng cậu giống nhau, đều mặc hỉ phục đỏ thẫm, mái tóc đen tuyền được cột lên cao, để lộ hoàn toàn khuôn mặt tuấn lãng, chỉ là màu da thái tử tái nhợt, có thể dễ dàng nhìn ra đây là một người bệnh nặng quấn thân.
Nam nhân hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt, tựa hồ trong lúc hôn mê vẫn phải thừa nhận cực đại thống khổ, Giang Linh cúi người, duỗi tay xoa lên mi tâm nam nhân.
Đột nhiên, động tác trên tay cậu dừng lại.
Trong nháy mắt da thịt chạm nhau, Giang Linh cảm nhận được một cổ cùng linh khí truyền từ đầu ngón tay vào trong thân thể mình, nhẹ nhàng vỗ về an ủi thần hồn bị lôi kiếp làm tổn thương.
Đây là……
Long khí?!!
Giang Linh tinh tế cảm thụ một phen, lục tìm trong trí nhớ ghi chép về long khí còn sót lại. Tương truyền, long khí so với linh khí còn quý hiếm hơn ngàn lần, trong trời đất bao la, để tìm ra long khí hoàn toàn chỉ có thể dựa vào vận mệnh. Bởi vì, long khí tự cổ chí kim để có thể được tìm thấy trên người đại khí vận giả, đối với yêu giới mà nói, long khí chính là báu vật vô giá, nếu có thể dựa vào nó để tu luyện, hiệu quả so với linh khí còn tốt hơn trăm ngàn lần.
Thế giới này linh khí vô cùng loãng, Giang Linh đối với việc chữa trị thần hồn vốn dĩ không ôm hy vọng gì, không nghĩ tới phu quân bất đắc dĩ này lại có thể mang đến cho cậu kinh hỉ lớn như vậy.
Thế nhưng vừa rồi cậu không hề cảm nhận được sự tồn tại của long khí, hay chỉ khi có thân thể tiếp xúc mới có thể cảm nhận được?
Giang Linh thu hồi tay, không có gì bất ngờ, cậu không thể cản nhận được chút long khí nào nữa, nghĩ nghĩ, Giang Linh đem tay mình đặt lên bàn tay nằm bên ngoài chăn của nam nhân.
Diện tích tiếp xúc lớn hơn, long khí cảm nhận được cũng nhiều hơn.
Thật sự không phải ảo giác.
Trong phòng còn có những người khác, Giang Linh không thể thử nghiệm nhiều hơn, để tránh làm cho bọn họ cảm thấy kỳ quái, mang đến phiền toái không cần thiết.
Thu hồi tay, Giang Linh ngồi xuống mép giường, hỏi: “Về sau ta sẽ cùng thái tử ở chung một chỗ?”
“Thái tử phi cùng thái tử đã thành hôn, là phu phu, vốn dĩ là nên ở cùng một chỗ. Nhưng nếu thái tử phi muốn ở một mình, nô tỳ sẽ lập tức cho người an bài.” Cẩn Trúc cho rằng Giang Linh không muốn ở cùng một chỗ với thái tử, vì thế ôn nhu trả lời.
Hoàng hậu nương nương cùng cô khẳng định đều vô cùng hy vọng thái tử phi có thể thân mật với thái tử một chút. Nhưng loại sự tình này vốn không thể cưỡng cầu, không có sự đồng ý của Giang công tử đã khiến một người nam nhân như cậu lấy thân phận nữ tử gả đến xung hỉ cho thái tử đã là rất có lỗi với Giang Linh, họ cũng không thể cưỡng cầu thêm.
Vừa nghe có thể ở lại ở bên cạnh thái tử, hai mắt Giang Linh đã sáng rực lên: “Ta không có ý kiến, không cần an bài phòng khác cho ta, ta rất thích ở chung với thái tử.” Đương nhiên càng thích long khí trên người hắn hơn.
Câu cuối đương nhiên Giang Linh không có nói ra, tuy cậu là yêu quái vừa mới tiến vào nhân gian, nhưng thứ gì nên nói thứ gì không nên vẫn rất rõ ràng.
Cẩn Trúc vô cùng ngoài ý muốn khi nghe thấy Giang Linh muốn ở cùng thái tử, nhịn không được quan sát thiếu niên ngồi ở mép giường, thiếu niên môi hồng răng trắng, một đôi mắt sáng ngời đong đầy vui mừng, có thể cảm nhận được lời nói mới rồi hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, không có nửa phần không muốn.
“Thái Tử Phi có thể cùng điện hạ ở cùng một chỗ quả thật không thể tốt hơn,” Ngữ khí Cẩn Trúc trở nên chân thành hơn rất nhiều: “Hôm nay sắc trời đã tối, bọn nô tỳ không quấy rầy người nữa, có chuyện gì thái tử phi cứ trực tiếp gọi cung nhân đến là được.”
Trước khi rời đi, Cẩn Trúc còn tri kỷ phân phó cung nhân đưa đồ ăn tới cho Giang Linh.
Phòng tân hôn không có người ngoài, Giang Linh cởi ra áo cưới rườm rà trên người, chỉ mặc áo trong màu đỏ bò vào trong giường.
Việc đầu tiên cậu làm là sờ lên khuôn mặt nam nhân, sau khi cảm nhận được long khí mới vô cùng hưng phấn dần dần tăng diện tích tiếp xúc lớn lên. Sau một hồi lăn lộn Giang Linh đã phát hiện, diện tích tiếp xúc càng lớn long khí cảm nhận được càng nhiều. Trừ cái này ra, chạm vào quần áo trên người nam nhân cũng có thể cảm nhận được long khí, chỉ là không trực tiếp chạm vào da thịt long khí nhận được sẽ không nhiều. Tuy rằng chỉ mới nhận được một ít long khí, đối với thần hồn thương nặng nề thật sự như muối bỏ biển, nhưng so với không có gì hiển nhiên đã tốt lắm rồi.
Sau một hồi sờ mó, quần áo trên người Giang Linh lẫn thái tử đều có chút hỗn loạn. Cậu ghé vào trên giường, một tay đỡ đầu thái tử, tay còn lại câu lấy một lọn tóc của hắn, ở trên mặt hắn quét tới quét lui.