Giang Vấn Nguyên không để bốn người ăn hết đống cành lá kia, cậu đem phần còn dư của bốn người trữ trong túi, đưa cho Lữ Anh Kỳ, “Lúc nãy lãnh cơm tôi thấy mấy đứa trẻ núp gần đó, chúng vẫn luôn nhìn về phía chúng ta. Đồ ăn thôn dân tặng cậu không có cành lá, cậu mang chỗ này tặng họ làm đồ ăn vặt, con nít thèm ăn, suy nghĩ còn đơn giản, cậu trò chuyện với họ nhiều chút coi có thể lấy được tin gì giá trị không.”Lữ Anh Kỳ kinh sợ nhận lấy túi, “Em nên hỏi gì đây?”
“Tôi để Lý Linh Linh đi cùng cậu, hỏi gì hai người tự bàn bạc, không cần cái gì cũng phải hỏi tôi.” Giang Vấn Nguyên nhìn về phía Lý Na, “Hai người nên hoạt động gần tiểu lâu, không cần đi sâu vào rừng, trong thôn cũng đừng đi quá xa, nếu nhìn thấy người chơi khác thì nói chuyện với họ thêm vài câu, chú ý quan sát tình huống chỗ họ. Tôi và Tưởng Chiến sẽ đến chỗ trưởng thôn một chuyến, nếu dư thời gian sẽ vào rừng nghiên cứu địa hình, không biết bao giờ mới về được. Hai người chú ý cẩn thận.”
Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Lý Na và Lữ Anh Kỳ, Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến lấy đèn thó được từ chỗ trợ giảng rời khỏi tiểu lâu. Giang Vấn Nguyên hỏi Tưởng Chiến đang cười bên cạnh: “Cậu cười cái gì?”
“Chỉ là cảm thấy dáng vẻ dặn dò Lữ Anh Kỳ và Lý Linh Linh vừa rồi của cậu trông như cha già rầu rĩ.” Tưởng Chiến cao giọng, không che nổi ý cười bên trong.
Cha già Giang Vấn Nguyên: “…”
Nói ra có thể cậu không tin, tôi chỉ là một người chơi mới qua ba vòng mà thôi.
Khi hai người đến nhà trưởng thôn, trong nhà đang ăn cơm tối. Nhà ăn chỉ có một đèn treo tù mù, ánh sáng xấp xỉ với đèn của trợ giảng, đều là màu xanh nhạt. Nhà trưởng thôn tổng cộng năm người, lúc ở nhà không quấn lụa đen mà mặc đồ tay ngắn truyền thống hợp thời tiết. Làn da vì cả năm không thấy ánh mặt trời nên thiếu melanin, làn da trắng bệch bệnh hoạn dưới ánh đèn xanh lam càng thêm kỳ dị.
“Các cậu là nhóm học sinh thứ sáu tới nhà tôi hôm nay, nhờ phúc các cậu mà giờ này nhà tôi vẫn chưa ăn cơm xong. Cơm nước xong tôi còn phải vội đi chuẩn bị lễ tế Thần Thụ, các cậu chỉ được hỏi hai chuyện thôi, muốn biết gì thì hỏi ngay đi.” Trên mặt trưởng thôn đầy nếp nhăn, khi cười rộ lên rất giống lão yêu quái, nhưng nghe giọng ông ta không mang theo tức giận vì bị quấy rầy vào giờ cơm.
Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến yên lặng trao đổi ánh mắt, miệng Tưởng Chiến mấp máy nhẹ: Chờ xem đi, tôi tới!
Tưởng Chiến nhiệt tình nói với trưởng thôn: “Chúng tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo nhưng mục đích chuyến này đến vẫn để cảm ơn trưởng thôn, cảm ơn thôn dân thôn Tháp Phụ. Món cành lá của thôn độc đáo lại rất ngon, cảm ơn các vị đã cho chúng tôi trải nghiệm tuyệt vời như vậy! Thế nhưng… bây giờ trông thấy ngài chuẩn bị cành lá tươi cho chúng tôi mà nhà mình lại ăn cành khô, trong lòng tôi khá áy náy, chi bằng ngài hãy phân đồ ăn tiêu chuẩn bình thường cho chúng tôi là được rồi.”
Nghe thấy lời Tưởng Chiến, cháu gái gầy teo của trưởng thôn òa khóc, “Ông à, cháu cũng muốn ăn lá cây tươi của Thần Thụ mà sao không được.”
Trưởng thôn không nén được cười, cho mẹ đứa bé một ánh mắt, “Còn không nhanh ôm Nữu Nữu về đi.”
Chờ mẹ Nữu Nữu ôm con bé đi rồi, trưởng thôn mới xấu hổ giải thích: “Hôm qua lúc đãi giáo sư và trợ giảng của hai cậu tôi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nên dư lại không ít cành lá Thần Thụ. Con người tôi tiết kiệm nên mới lấy ăn tiếp.”
Trưởng thôn thở dài, “Nữu Nữu nhà chúng tôi bị chiều hư, cháu nó rất háu ăn, thích nhất là cành lá Thần Thụ. Hôm qua uống rượu không mang cháu nó theo, hôm nay lại ăn đồ thừa hôm qua nên khi cháu nó nghe hai người có cành lá tươi ăn mới không vui như vậy, không sao đâu. Thôn Tháp Phụ chuẩn bị cành tươi lá tươi tiếp đãi các cậu là mong các cậu có thể đem đến biến đổi mới cho thôn dân, nên các cậu không cần mang gánh nặng tâm lý. Hai cậu không có chuyện gì muốn hỏi à, chỉ có hai cơ hội thôi, nhanh lên nào.” anhhtucc.wordpress.com
Giang Vấn Nguyên không dấu vết liếc sang Tưởng Chiến bên cạnh, gia hỏa ngưu cao mã đại này, cậu còn nghĩ hắn là một người vũ lực mạnh, không ngờ hắn còn ý tứ như vậy, thản nhiên chút đã moi được một tin.
Tưởng Chiến vỗ ót, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ chân thật phi thường, “Cậu nhìn tôi này, chút nữa đã chậm trễ thời gian của trưởng thôn rồi! Tín ngưỡng chúng tôi tuy không phải Thần Thụ, nhưng từ cành lá của Thần chúng tôi đã cảm nhận được sức sống dài lâu của thôn Tháp Phụ, cảm nhận được sự vĩ đại của Thần. Chúng tôi cũng muốn dâng tế phẩm khi đến ngày lễ tế để tỏ lòng tôn kính. Chúng tôi sợ chuẩn bị không tốt sẽ mạo phạm kiên kỵ nên muốn đến hỏi một chút, xem chúng tôi nên chuẩn bị gì.”
Tưởng Chiến khen lấy khen để, khen đến mức trưởng thôn thoải mái mười phần, cười vui vẻ hớn hở như đóa hoa cúc.
“Tôi rất vui khi các cậu có lòng thành như vậy. Kiên kỵ trong tế phẩm không nhiều lắm, chủ yếu là tấm lòng thôi. Không thể lấy cành lá của Thần Thụ làm tế phẩm, sau khi dâng lên thì không thể thu hồi nên các cậu không cần chuẩn bị vàng bạc quý giá gì đâu. Các cậu có thể mượn sọt của thôn dân đi vớt cá, cũng có thể săn chút đồ, hái trái cây hoặc hoa tươi. Lấy thành quả lao động của các cậu làm tế phẩm là lòng thành kính lớn nhất cho ngài.” wat t pad AnhTuc712
Tưởng Chiến vừa nghe vừa nghiêm túc gật đầu, “Xin nhận chỉ bảo, cám ơn thôn trưởng đã chỉ điểm. Còn một vấn đề nữa, là bạn học tôi muốn hỏi. Cậu hỏi đi.”
Giang Vấn Nguyên cân nhắc những nghi vấn ưu tiên trong lòng xong thì quyết đoán noi gương cách hỏi “thuốc mê tinh thần” của Tưởng Chiến, “Tôi nghe nói ngài từ chối yêu cầu phổ biến rộng rãi món ăn của Thần Thụ. Sự phù hộ của thần với thôn làng kéo dài không dứt, tôi tin nội tâm trưởng thôn cũng thao thức muốn nói cho mọi người biết sự quảng đại của Thần, nhưng ngài lại từ chối. Tôi muốn biết nguyên nhân không thể nhổ cây của Thần Thụ. Bất luận là khó khăn gì chúng tôi cũng bằng lòng hỗ trợ, mong một ngày nào đó có thể làm cả thế giới nghiêng mình trước Thần Thụ!”
Diễn xuất thần sầu của Giang Vấn Nguyên thổi Thần Thụ lên chóp đỉnh, Tưởng Chiến nhịn lắm mới không cười ra tiếng, nhưng phản ứng trưởng thôn lại rất tốt, cảm động nói với Giang Vấn Nguyên: “Cậu thật có lòng, nhưng Thần Thụ không thể nhổ đi trồng lại được. Thần Thụ không hoa không quả, lớn lên ở trung tâm khu rừng, cây cối khác đều từ rễ của ngài mọc ra. Thần Thụ là gốc rễ của thôn Tháp Phụ, không thể nhổ đi trồng lại, mà phân thân mọc ra từ rễ ngài chỉ cần tách khỏi sẽ khô héo trong 24 tiếng. Thần Thụ linh thiên, ngài bảo hộ thôn Tháp Phụ, sẽ không rời bỏ nơi này.”
Giang Vấn Nguyên tiếc nuối nói với trưởng thôn: “Thần Thụ không muốn rời khỏi thôn, chúng tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của ngài.”
Sau khi tạm biệt thôn trưởng, khuôn mặt của Tưởng Chiến và Giang Vấn Nguyên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Trên tay tôi chỉ có một sợi xích bạc, cậu có vàng bạc gì không?” Giang Vấn Nguyên hỏi.
Tưởng Chiến gật đầu, “Tôi có một đôi đũa bạc thử độc đính trên trường côn, có thể dùng.”
Giang Vấn Nguyên thắp đèn của trợ giảng lên, “Đi thôi, chúng ta về tiểu lâu trước một chuyến, xem người chơi khác có hỏi được tế phẩm là gì không.” Sở dĩ cậu không hỏi vấn đề này vì có khả năng người chơi khác đã hỏi rồi, vì phủ phạm vi tin tức đến mức lớn nhất mới hỏi vấn đề nhổ trồng Thần Thụ.
Trên đường về, Giang Vấn Nguyên đi đi, cứ cảm thấy có gì không đúng. Thôn dân trên đường còn rất nhiều, bỗng dưng có một vài người chạy nhanh về phòng, những người không chạy kịp cũng nấp trong bóng tối, kéo lụa đen trên người che mặt đi.
Giang Vấn Nguyên giơ đèn, rất nhanh đã tìm được ngọn nguồn khiến lòng người hoảng hốt. Cách đó 100m hơn có một bóng dáng cao chừng 1 mét 8, toàn thân màu đen, nhìn xa khá giống thôn dân khoác áo choàng lụa. Khi người đó đến gần cậu mới có thể nhìn ra khác biệt. Cái bóng kia không có mặt, xung quanh sương mù mơ hồ, dùng tốc độ kinh người xông tới chỗ Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến!
Giang Vấn Nguyên nhanh chóng tắt đèn, quay đầu chạy cùng Tưởng Chiến. Dù đã luyện tập ở hiện thực nhưng tốc độc của họ vẫn không sánh bằng con quái kia.
Một giây khi nó sắp đến gần, Tưởng Chiến túm chặt tay Giang Vấn Nguyên: “Theo tôi!”
Hắn dẫn Giang Vấn Nguyên quẹo vào hẻm nhỏ, trong ngõ đen như mực, không hề có ánh sáng. Nhưng đây là ngõ cụt! Giang Vấn Nguyên nhìn ra bên ngoài, dưới ánh trăng, con quái vật tiến đến càng ngày càng gần, nếu chạy ra từ đường cũ họ sẽ đυ.ng mặt nó!
Tim Giang Vấn Nguyên đập liên hồi, đập đến cả người sắp run theo. Cậu cắn môi, từ túi tùy thân lấy xích bạc ra, dù có dùng hay không cũng phải thử một lần!
“Đừng cử động.” Tưởng Chiến chạy một đoạn, hơi thở hơi gấp gáp, hắn đè bả vai Giang Vấn Nguyên lại, đè chặt cậu lên tường. Hắn giũ tấm lụa đen Lữ Anh Kỳ mang về rồi phủ lên hai người. Hai người dựa rất gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập và nhịp thở của nhau, có thể thấy rõ từng nét trên mặt nhau.
Tưởng Chiến thấp giọng mắng: “Chết tiệt! Phấn huỳnh quang của hoa tiên tử!”
Phần tập trung trên mặt và trước ngực Giang Vấn Nguyên, còn có một ít phấn phù du nhảy nhót xung quanh. Trên người Tưởng Chiến cũng có, vừa hay nằm ở ngực.
Bước chân con quái đến ngày càng gần, Giang Vấn Nguyên quyết đoán nâng tay ôm chặt eo Tưởng Chiến, ép ngực và mặt mình vào l*иg ngực hắn, không chừa một khe nào. Phấn huỳnh quang bị khóa giữa hai thân thể, không lộ ra một đốm nào.
Giang Vấn Nguyên cảm giác được thân thể Tưởng Chiến cứng đờ, tim cũng đập nhanh hơn, nhanh đến nỗi Giang Vấn Nguyên cảm thấy nó sắp nhảy đến mức nổ rồi. Nhưng Giang Vấn Nguyên không dám buông tay, con quái vật đó đã sắp tới rồi.
Sau khi đi vào hẻm nhỏ, tốc độ con quái vật chậm lại. Bịch! Bịch! Bịch! Tiếng bước chân như gần như xa từng cái từng cái đập và lòng Giang Vấn Nguyên, cậu có thể cảm nhận được nó đang thong thả đến gần.
Bước chân quái vật bóng đen ngừng lại, nó không có hô hấp nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn nghe được nhịp tim thứ ba ngoài cậu và Tưởng Chiến, nhịp đập rất chậm nhưng rất mạnh. Ngay sau đó, Giang Vấn Nguyên cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo mềm mại, tựa như rắn lướt qua cánh tay đang vòng qua eo Tưởng Chiến của cậu. Đây là tay của nó ư?
Sau khi lướt tay qua lưng Tưởng Chiến, Tưởng Chiến không sao cả, tiếng tim đập đã chậm lại. Tuy không phải lúc nhưng từ đáy lòng Giang Vấn Nguyên thật bội phục tố chất tâm lý của Tưởng Chiến, quả thật là đàn ông, không hề sợ yêu ma quỷ quái!
Nhìn cách thức người thôn thôn Tháp Phụ ứng phó với quái vật, phải chăng quái vật thông qua ánh sát để khóa mục tiêu. Con quái đứng nửa ngày cũng không xác định được Tưởng Chiến và Giang Vấn Nguyên có phải con mồi của nó không, hậm hực rời khỏi ngõ cụt.
Qua thêm một lúc lâu, sau khi Giang Vấn Nguyên xác định quái vật đã đi rồi mới buông hai tay đang ôm Tưởng Chiến ra. Cậu xốc vải đen lên, thản nhiên nói: “Rất xin lỗi, tình huống lúc nãy khẩn cấp, nhất thời tôi không nghĩ được biện pháp khác mới ra hạ sách này.”
Tưởng Chiến nhìn khuôn mặt bị ép trong ngực mình vẫn còn lưu lại vệt đỏ, “…Không có gì.”
Hai người ra đầu hẻm, con quái kia đã rời khỏi, người dân tránh đi cũng đã tiếp tục sinh hoạt, như thể hành vi vừa rồi của họ là rất bình thường vậy.
Giang Vấn Nguyên chộp một thanh niên đi ngang qua cậu, “Quái vật bóng đen vừa nãy là gì vậy?”
Nét mặt thanh niên mờ mịt, “Quái vật bóng đen gì, chắc là anh xuất hiện ảo giác đó.”
Hai người lại hỏi thêm vài người nữa, họ đều đưa ra cùng một đáp án: không có quái vật. Họ hỏi lại lần nữa, thôn dân không để ý tới họ.
Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến nghiêm mặt trở về tiểu lâu, đúng lúc gặp được Lữ Anh Kỳ và Lý Na chuẩn bị về phòng. Nhìn thấy Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến trở về, Lý Na kích động vẫy tay với họ, “Anh Trần, Tưởng Chiến, mau, chúng ta về phòng nói chuyện, tụi em có phát hiện quan trọng!”
Bốn người trở về phòng, Lý Na vừa mở đèn đã bị Giang Vấn Nguyên tắt đi.
Lý Na không hiểu tại sao Giang Vấn Nguyên lại muốn giúp NPC trong trò chơi tiết kiệm điện làm gì, nhưng cô sợ cậu ghét bỏ cái đầu ngu ngốc của mình nên không hỏi nguyên nhân. May thay vẫn còn ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào, đêm nay trăng rất sáng, làm quen một chút là ổn.
Kết quả chút hy vọng nhỏ bé này của Lý Na cũng bị bóp chết, Tưởng Chiến đi đến cửa sổ, treo tấm lụa đen vạn năng lên, đến trăng cũng không chừa. Trong phòng tối om, chỉ còn lại Giang Vấn Nguyên, Tưởng Chiến và Lý Na trên người tỏa ra ánh sáng mỏng manh.
Lý Na sợ hãi, nhịn không được mở miệng: “Tại sao hai anh biến phòng thành tối như vậy, Lữ Anh Kỳ cũng không thấy đâu luôn rồi!”
Lữ Anh Kỳ bị đem ra làm cái cớ: “Thật ra tôi cũng không để ý chuyện cảm giác tồn tại biến mất.”
Giang Vấn Nguyên dựa vào trí nhớ sờ soạng tìm ghế trong phòng, “Nói chính xác, Lữ Anh Kỳ là an toàn nhất.”
Ba người cũng lần mò gom lại chỗ bàn tròn. Tưởng Chiến hỏi: “Trước tiên nói thu hoạch của hai người đi.”
Nhắc đến chuyện này Lý Na liền kích động, lập tức quên nỗi sợ bóng tối, “Có một tên nhóc mập ham ăn lỡ miệng! Lúc ấy nhóc mập núp một bên nhìn cành cây của Lữ Anh Kỳ thèm chảy nước miếng, Lữ Anh Kỳ muốn đem cành cây qua cho nó nhưng em không làm, đem cành cho một đứa trẻ chủ động đến gần. Đứa trẻ đó không nói câu nào, cầm cành xong thì đi. Nhóc mập kia thấy cành lá ngày càng ít thì không nhịn được, chạy đến chỗ tụi em hô thành phố, ‘Một năm em cũng chỉ được ăn hai nhánh, hai người áo thể cho em một ít không, vỏ cây cũng được luôn.’ ”
“Cành lá tươi chúng ta ăn là thứ rất quý trong thôn, bọn nhỏ một năm chỉ được ăn hai nhánh, một ngày chúng ta lại được ăn hai bữa, mỗi bữa mười mấy nhánh. Chuyện này không phải rất kỳ quái sao?” Lữ Anh Kỳ nói tiếp, “Tin tức quan trọng này là Lý Linh Linh phát hiện, cô ấy rất lợi hại!”
“Đâu có đâu có, cậu quá khen.” Lý Na cười khiêm tốn, nhưng trên thực tế trong lòng rất hãnh diện, đây là lần đầu tiên cô tự lấy được tin tức quan trọng, không hề có cảm giác gì về chuyện người bị cô tính kế là một thằng nhóc chưa đến mười tuổi.
Giang Vấn Nguyên cũng nhìn thấy người nhà trưởng thôn ăn toàn lá khô, lý do là đồ ăn thừa chiêu đãi giáo sư và trợ giảng, kết hợp với tin tức mà Lữ Anh Kỳ và Lý Na có được, trưởng thôn đang nói dối họ.
“Làm không tồi.” Giang Vấn Nguyên khó có được khen Lý Na một câu, “Trừ trẻ con trong thôn, hai người có nói chuyện với người chơi khác không?”
Lý Na bĩu môi, “Có nói chuyện, nhưng đều là người tay không bắt cướp, tụi em không để ý đến họ.”
Lữ Anh Kỳ nhìn trộm biểu cảm của Giang Vấn Nguyên, thấy không tốt lắm thì vội vàng cứu cánh, “Tuy không trao đổi tin tức nhưng em có chú ý đến một người. Lý Linh Linh đã nói với em chuyện có người chơi ném điện thoại trong rừng, lúc tụi em phát cành lá cho tụi nhỏ thì thấy anh ta từ lầu hai xuống, không nói chuyện với ai đã đi thẳng vào rừng. Em cách bọn nhỏ rất gần, cảm nhận được chúng rất sợ người kia… Cái này có tính là giao lưu với người chơi khác không?”
Tưởng Chiến vỗ vai cổ vũ Lữ Anh Kỳ, “Giúp đỡ không nhỏ.”
Sau khi Lý Na và Lữ Anh Kỳ nói xong phát hiện của họ, đến lượt Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến lên tiếng. Giang Vấn Nguyên nói chuyện gặp quái vật bóng đen, Lữ Anh Kỳ và Lý Na sợ run bần bật, nếu người gặp con quái kia là họ không biết đã chết mấy lần rồi.
“Bước đầu phán đoán, quái vật kia xác định con mồi thông qua ánh sáng. Người thôn Tháp Phụ ngày nghỉ đêm sinh hoạt, dùng lụa đen ngụy trang bản thân giống nó, cũng hiểu cách tránh né quái vật nhưng lại không nói chuyện này cho chúng ta biết, còn cho chúng ở ta phòng có độ sáng cao không rèm cửa. Người thôn Tháp Phụ hy vọng chúng ta chết trong tay quái vật, nên chúng ta ngoại trừ phải đề phòng quái vật thì còn phải đề phòng người thôn Tháp Phụ.” Giang Vấn Nguyên lạnh giọng nói.
Nghe được giải thích của Giang Vấn Nguyên, Lý Na thấy cổ mình khô ran, khát nước vô cùng, cô sờ soạng trong bóng tối tìm kiếm ấm trà, một cái chén, hai cái chén, ba cái… sờ ba cái chén rồi mà Lý Na vẫn chưa tìm được ấm, cô bỗng giật mình, bài trí trong phòng hai người, tại sao lại bày ba cái chén?
Hơn nữa giờ Lý Na mới nhớ, vì Lữ Anh Kỳ ngồi xe lăn nên trừ được một cái ghế, trong phòng họ không cần lấy thêm ghế, vừa đủ dùng. Nhưng tại sao gian hai người lại bày ba cái ghế, trừ phi muốn tiếp đãi khách khứa.
Các khách sạn đều quy ước giống nhau không tính đến chuyện khách thuê có mời khách hay không, chỉ chuẩn bị đồ dùng theo nhân số. Người thôn Tháp Phụ tại sao lại chuẩn bị ba ghế, hay nên nói thôn dân biết họ sẽ mời khách đến nơi ở?
Chớp mắt đó, trong đầu Lý Na bật lên một suy nghĩ cực hoang đường.
Môi cô run rẩy, giọng nói nghe như không còn là của cô, “Anh Trần, chẳng lẽ chúng ta chính là…”
…