Bàn Tròn Chí Mạng

Chương 28: Trả Nhẫn Cho Tôi

Cơn động đất phá hủy chong chóng đến kỳ lạ, đi cũng kỳ lạ. Khi Sophia mang công cụ khai quật đến thì tiện tay cầm luôn mũ bào hộ, lỡ may động đất lần nữa ít nhất có thể bảo vệ đầu.

Vốn dĩ bốn người Giang Vấn Nguyên đã chuẩn bị tâm lý lao động khổ sai, không ngờ được một mình Sophia có thể đọ sức với một đội di dời. Cô ta vận dụng hết mức mỗi khối cơ trên người, cộng thêm bốn người hỗ trợ, chưa đến một giờ đã dọn dẹp sạch hài cốt trong đống đổ nát của cối xay.

Giang Vấn Nguyên ngồi xổm ở bãi đất trống, cẩn thận quan sát phần móng của cối xay quanh năm vùi trong đất. Vừa qua giữa trưa, lưng Giang Vấn Nguyên phơi nắng nóng rực, phần phía trước hướng vào mặt đất lại cảm thấy lạnh như kim châm. Bùn đất ở trung tâm chong chóng khác rõ ràng với bùn đất xung quanh, rất có khả năng mới được cải tạo gần đây.

Giang Vấn Nguyên chống tay trên đất, sờ lên một khối như tảng băng, “Chúng ta đào khối này lên đi!”

Sophia lần này không cần ai hỗ trợ, một mình vung cuốc. Cuốc đào ra từng khối bùn nhão như vừa vớt từ vũng máu ra, đỏ đến gai người, tỏa ra mùi vị bất thường. Sophia như một cái máy không quản mệt nhọc, chỉ trong nháy mắt đã đào được một hố lớn.

Nhóm Giang Vấn Nguyên đứng ở xa nhìn, phòng ngừa bùn máu từ chỗ Sophia bắn lên người. Giang Vấn Nguyên cũng không lãng phí thời gian chờ đợi, “Sophia, dựa vào thể lực và kỹ thuật của cô tại sao không nhận việc nhặt xác. Buổi sáng chúng tôi vừa gặp Lyle, trên tay anh ta đã có hơn một trăm khối răng rồi, bệnh rất nghiêm trọng.”

Giả dụ không phải trong game kinh dị thì người chơi cũng không thể suy nghĩ đến một vấn đề sắc bén như vậy. Dưới tình huống trạng thái tinh thần Sophia sắp đến giới hạn, Giang Vấn Nguyên còn dám hỏi câu này, khá khen cho lòng dũng cảm.

Ba người còn lại đã làm tốt công tác chuẩn bị chạy trốn, không ngờ Sophia vậy mà không nổi giận, còn tốt bụng trả lời Giang Vấn Nguyên, “Việc nhặt xác là Lyle tự nhận. Tôi từng tỏ ý muốn làm cùng nhưng anh ta từ chối.”

Giang Vấn Nguyên còn muốn hỏi tiếp đã bị một tiếng vang cắt ngang.

“Banggggg —”!” Cuốc của Sophia đυ.ng vào một vật rỗng nào đó.

Bốn người nghe được động tĩnh thì đồng loạt đến gần. Sophia buông cuốc, ngồi xổm dùng tay đẩy bùn phía trên làm lộ ra một tảng đá phiến*

*Đá phiến bao gồm các hạt dạng tấm phẳng trung bình đến lớn được sắp xếp theo một phương nhất định (các hạt gần nhau gần như song song nhau) (wikipeadia)

Sophia vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn đã liều mạng rèn luyện, dùng cơ bắp như một trang bị cho mình, ở Mosaga không ai là đối thủ của cô, cô là chiến sĩ mạnh mẽ nhất. Sophia dùng một ngón tay đã có thể xốc khối đá lên nhưng lúc này lại chần chờ, trên phiến đá có khắc văn tự, là hoa văn truyền thống của Mosaga chúc linh hồn yên giấc ngàn thu. Nghĩa trang sau giáo đường, khu chôn xác phía Tây, không thôn dân nào có khả năng an táng ở nơi này.

Mãi đến lúc này cảm giác khủng hoảng với ùa đến, Sophia không thể kiềm chế được run rẩy.

Sophia còn chần chờ, Giang Vấn Nguyên đã chống tay nhảy xuống. Cậu không cho Sophia thời gian lấy lại bình tĩnh đã dùng toàn lực đẩy phiến đá lên.

Sáu đầu lâu đội mũ giáp rách nát xếp thành một hàng thẳng tắp, như ở buổi triễn lãm nào đó trưng ra trước mắt mọi người.

Giang Vấn Nguyên thở hổn hển, cậu không ngửi thấy mùi thi thể lâu năm, trong đó cũng không có sâu bọ bò ra, chắc chắn có người đã sửa sang lại nơi này, dùng rất nhiều tâm huyết.

“Tôi nhận ra mũ giáp của họ, là hộ vệ của chị Catherine.” Sophia nhìn đầu lâu, chẳng biết tự khi nào đã rơi đầy nước mắt. Cô vừa khóc vừa dùng tay đào đất xung quanh quan tài đá, “Tôi muốn đưa họ rời khỏi nơi này. Trần Miên, cậu tránh ra chút đi.”

Giang Vấn Nguyên đi đến bên trái quan tài, “Cô đào từ bên phải đi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn điều tra.”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu, Sophia cảm thấy bản thân không phản đối được, cô im lặng dịch sang bên phải, bắt đầu đào. Giang Vấn Nguyên cầm từng đầu lâu kiểm tra một lần, xác nhận từng góc quan tài, không có, nhẫn bạch kim Trần Miên tặng cậu không ở đây.

Nền đất phủ đầy bùn đất xen lẫn màu máu không rõ, khi Giang Vấn Nguyên và Sophia người đầy bùn leo dưới hố lên, mặt cậu phủ một tầng sương lạnh như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.

Nhìn bộ dạng này của Giang Vấn Nguyên, người khẩn trương nhất không ai khác là Lý Na. Tim cô sắp nhảy lên cổ họng, không dám đến gần, “Anh Trần, anh phát hiện cái gì ở dưới vậy, tình hình không lạc quan lắm hả?”

Sophia đặt quan tài trên vai xuống, Giang Vấn Nguyên chỉ vào những vết đen dài bên trong, “Diện tích quan tài này rất lớn, những cái đó không phải dấu vết mục rữa, trông hình dạng, càng giống dấu vết do xương cánh tay hoặc xương đùi để lại. Xương cả người họ đều đã bị lấy đi.”

Sophia không màng đến chuyện phải rửa sạch bùn trên người, “Chị Catherine có sáu hộ vệ, có thể đối chiếu với đầu lâu bên trong. Vừa rồi lúc đào đất tôi đã nhìn rồi, đất rất chặt, không thấy dất vết bị động qua. Rốt cuộc hài cốt chị Catherine chạy đi đâu, chẳng lẽ bị mang đi cùng bộ phận của các vệ binh?”

“Cô đừng gấp, chẳng phải vẫn còn một nơi chưa tìm sao?” Tả Tri Hành đội mũ bảo vệ lên lần nữa, hất cằm về phía phòng mài nước, “Lúc cô đang vội tôi và bạn tôi từng thảo luận, họ ban đầu đang ở chỗ chôn xác, sau khi nghe được tiếng vang lớn ở nhà cô thì đến đó điều tra. Khoảng cách từ phòng mài nước đến nhà cô so ra gần hơn với nhà cô đến nơi chôn cất, vậy mà chúng ta ở tại đó lại không nghe được gì. Phòng mài nước chắc chắn có vấn đề.”

Lúc này Sophia mới bình tĩnh lại một chút, cô khép quan tài lại, cầm công cụ lên, “Chúng ta đến phòng mài nước nhìn đi.”

Sau khi nhóm người vào trong, Lý Na tố chất thần kinh kém nhìn quanh quất khắp nơi, cô tới gần Tả Tri Hành, không tự chủ được hạ giọng, “Anh Tả, anh có cảm thấy phòng mài nước này so với cái lúc nãy không giống không?”

Tả Tri Hành nhìn xung quanh, “Không cảm thấy có gì sai cả.”

Lý Na gấp đến mức nhéo mặt mình, lưu lại vài vệt đỏ bên trên, “Khác nhau mà, độ ấm phòng mài nước lúc đầu hạ xuống 1 độ, bây giờ mặt trời ngoài kia chói như vậy, độ ấm sao còn hạ xuống được?”

Tả Tri Hành hơi dừng bước, “Cô xác định nhiệt độ thấp xuống 1 độ?”

Lý Na không vui, “Bây giờ là lúc nào rồi, anh có thể đừng đùa nữa không. Nhiệt độ chênh lệch rõ ràng như vậy không lẽ anh không cảm giác được?”

Tả Tri Hành dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Lý Na, cô nàng này khi gặp vấn đề luôn kéo chân sau, năng lực và mức độ vô dụng luôn bảo toàn ổn định, giờ đã tăng thêm vài phần giá trị. Lúc Tả Tri Hành chọn đồng đội sẽ không nhìn đến loại người mới như Lý Na này, lần này bị động tổ đội với cô, toàn bộ nguyên nhân đến từ Giang Vấn Nguyên.

Tả Tri Hành bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, vốn dĩ hắn định chờ Giang Vấn Nguyên chủ động hỏi ID diễn đàn của hắn, nhưng nhìn cậu không giống sẽ quan tâm chút nào. Hay là hắn chủ động hỏi vậy?

Tả Tri Hành nói chuyện độ ấm hạ xuống với người khác, “Trong này có gì đó, mọi người cẩn thận.”

Giang Vấn Nguyên nhìn về phía Lý Na, “Nếu cô có thể phát hiện độ ấm giảm xuống, hẳn cũng có thể nhận thấy độ ấm nơi nào thấp nhất chứ?”

Lý Na rụt cổ, “Trên lý thuyết…thì được.”

“Không cần sợ quá đâu.” Giang Vấn Nguyên đến bên người Lý Na, “Chúng tôi dẫn cô đi một vòng quanh phòng mài nước, cô nói chỗ nhiệt độ thấp nhất cho chúng tôi biết.”

Chuyện này hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày, Lý – vịt – Na chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng giữa Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành, trong sự hộ tống đi một vòng. Lý Na bị dọa không nhẹ, sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy, ngón tay Lý Na run rẩy chỉ về cối xay nước lớn giữa phòng, “Chính là cái cối này, nhiệt độ ở đó thấp hơn 0.5 độ so với chỗ khác, thứ khiến nhiệt độ trong phòng hạ xuống là nó…”

Đĩa mài đá của cối xay nước được chạy vào bằng hai đĩa mài trên và dưới. Quạt dưới được dẫn động bằng bánh xe nước. Cạnh đĩa mài nhỏ hơn của quạt trên có một tay cầm, trên tay cầm có dây buộc, được vận hành bằng sức người hoặc động vật. Phần đế của đĩa mài có rãnh dẫn hướng, các hạt được mài bởi đĩa mài sẽ chảy ra từ rãnh dẫn hướng.

Bóng dáng Sophia phủ lên cối, “Các người tránh ra, tôi muốn hủy nó đi.”

Phòng mài nước và cối xay gió là công cụ quan trọng trong đời sống thôn dân nơi đây, Sophia chủ động muốn phá hủy nó chứng tỏ bản thân đã tỉnh ngộ rồi.

Sophia nhẹ nhàng đã dỡ được phiến đá trên cối xuống, vứt trên đất, rồi dùng tay không mở phiến đá phía dưới và bánh xe ném trên đất. Sau khi dỡ chúng xuống, cô đặt tay lên bệ dẫn, nhưng cô ta không đυ.ng đến bệ dẫn mà nói với nhóm người Giang Vấn Nguyên: “Độ ấm bệ dẫn cao hơn cối xay một chút.”

Sau khi dỡ cối xuống, phảng phất như mọi người đã mở cái chốt nào đó không thể mở ra, nhiệt độ phòng mài nước hạ thấp rõ rệt, không cần Lý Na nói mọi người vẫn có thể cảm nhận được. Tả Tri Hành đề nghị: “Chúng ta dọn cối xay ra ngoài đi.”

Sophia liên tục làm việc cường độ cao suốt mấy giờ liền khó tránh cảm thấy mệt mỏi, cô ta muốn lợi dụng vóc dáng bản thân đẩy cối ra ngoài. Giang Vấn Nguyên ngăn cô ta lại, “Chúng tôi giúp cô dọn, cố gắng không làm hư hình dạng ban đầu của nó.”

Sophia không để ý chút sức đó nhưng lời Giang Vấn Nguyên nói làm cô ta thấy kỳ lạ, “Cậu có ý gì?”

Giang Vấn Nguyên lắc đầu, “Tôi vẫn chưa xác định, chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Nhóm người hợp lực dọn hai phiến đá cối xay ra khỏi phòng mài nước.

Dưới cái nắng cháy da, đồ vật bám trên cối không thể nào che giấu, bột mì còn lưu lại trên các rãnh mài dày đặc trên bề mặt khớp cắn của hai đĩa mài. Một viên đá cỡ móng tay cái kẹt bên trên, Sophia quét bột mì rơi bên trên, cầm nó lên.

Nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của ba đồng đội, trong lòng Lý Na hoảng loạn vô cùng, cô túm chặt tay áo Bạch Mai, “Cục đá đó có vấn đề gì à, sao sắc mặt mọi người khó coi như vậy…”

Bạch Mai quay đầu nhìn Lý Na, “Cái đó không phải đá.”

Sophia khép tay, nắm chặt vật giống viên đá kia trong tay, nói như gào thét: “Rốt cuộc là kẻ nào làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy! Tôi tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!”

“Sophia, tôi biết cô rất phẫn nộ, nhưng tôi khuyên cô vẫn nên cẩn thận một chút. Nguồn gốc bệnh lạ rất có thể là từ vật cô đang cầm trên tay, nếu tay cô bị nó làm bị thương, Catherine không chắc còn có thể bảo vệ cô.” Tả Tri Hành ngồi xuống cạnh cái cối, rất nhanh lại phát hiện một viên đá nhỏ khác, hắn đeo bao tay y tế lấy viên đá nhỏ ra, nghiêm túc nhìn nó, “Nhìn hình dáng hẳn là xương ngón tay.”

Nghe lời Tả Tri Hành nói, Lý Na cảm giác cả người mình như rơi vào hầm băng, mặt trời gay gắt cũng không thể soi ra chút độ ấm nào. Lý Na lắp bắp: “Chuyện này, là, là có người dùng cối xây, đem, đem, xương của hộ vệ Catherine nghiền nát, vì đầu lâu quá lớn, nên, nên mới không tiện bỏ vào, mới, mới giữ lại trong quan tài… là vậy sao?”

“Cô thông suốt nhất nhanh nha. Hung thủ nghiền nát xương cốt phủ đầy oán hận, lợi dụng những mảnh vỡ đó tạo ra quái bệnh răng ở Mosaga. Nếu tính cả Catherine tổng cộng chỉ bảy bộ hài cốt, muốn thần không biết quỷ không hay khiến toàn dân nhiễm bệnh nhất định có liên quan đến nguồn nước.” Tả Tri Hành đứng lên, “Tôi đến mương nước bên kia xem thử. Trần Miên, cậu đi tìm hài cốt Catherine đi, có lẽ đầu lâu vẫn được giữ lại.”

Lý Na chỉ cần tưởng tượng cảnh hung thủ dùng cối xay nghiền xương người chết đã cảm thấy da gà da vịt toàn thân, rất tự giác chạy đuổi theo Tả Tri Hành.

Sophia đang tìm xương cốt còn dư lại trong cối xay, trước mắt không giúp được gì. Bạch Mai ngăn cản tầm mắt Sophia, lấy đèn huỳnh quang tia sáng mạnh* ra, nói với Giang Vấn Nguyên: “Đi thôi, chúng ta đến phòng mài nước tìm hài cốt.”

*专业的强光手电筒

Thật ra trong phòng không tối lắm, Giang Vấn Nguyên nhìn đèn pin trong tay Bạch Mai, không nói gì. Bọn họ bắt đầu từ cửa phòng, dọc theo vách tường tìm theo chiều kim đồng hồ. Giang Vấn Nguyên tìm đến đâu, Bạch Mai rọi đèn pin đến đó, không bỏ qua một ngõ ngách nào. Thế nhưng họ không phát hiện dấu vết gì, mặt đất hay trên vách tường cũng không thấy cơ quan.

“Chúng ta ra ngoài đi.” Bạch Mai tắt đèn pin nói với Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm bệ cối xay, để gia cố thêm, từ đầu cái bệ đã được xây cố định.

Bạch Mai: “…Cậu không phải đang nghĩ chuyện dỡ cái bệ này xuống đó chứ? Dựa vào độ ấm gì đó Lý Na nói, nếu hài cốt Catherine có ở phòng mài nước thì vừa rồi chắc chắn đã tìm ra.

Giang Vấn Nguyên quay đầu, “Cám ơn chị đã bật đèn giúp tôi tìm nhẫn, chúng ta ra ngoài thôi.”

Bạch Mai nhận ra mình lỡ miệng nhắc tới cảm giác của Lý Na, “Vừa nãy cậu kiểm tra sọ trong quan tài rất lâu, nếu chỉ kiểm tra dấu vết thì hơi lâu quá rồi, vậy nên tôi nghĩ có phải cậu tìm gì khác nữa không. Sau khi phát hiện mất nhẫn tâm trạng cậu luôn không tốt lắm, chiếc nhẫn bạch kim kia chắc rất quan trọng với cậu.”

Giang Vấn Nguyên đưa tay vuốt má, đối phó trò chơi đã đủ mệt rồi, cậu không muốn ảnh hưởng đến những người khác nên vẫn cố tình che giấu nỗi bồn chồn vì bị mất nhẫn kia, không ngờ Bạch Mai lại nhìn ra được. Cậu thản nhiên nói: “Là do một người rất quan trọng tặng tôi, là bùa hộ mệnh của tôi.”

Bạch Mai nhẹ giọng: “Mong có thể tìm về.”

Hai người ra khỏi phòng mài nước, Tả Tri Hành và Lý Na cũng vừa điều tra xong. Tả Tri Hành xưa nay mang trên người cái mác tinh anh xã hội, gặp quỷ trong trò chơi luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh thành thục, hiện tại đang giận đến sắp làm hỏng thiết lập tính cách đến nơi. Hắn đá bao tải ướt nhẹp bên chân, buột miệng mắng: “Bên kia có hai mương nước, một dẫn nước ra ruộng tưới tiêu, một cái khác theo lời Sophia dẫn đến chỗ sinh hoạt. Con rùa rụt đầu đáng chém ngàn đao kia gom xương nát vào một cái bao, cột ở mương nước sinh hoạt!”

Trước lúc Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai tới Lý Na đã nôn một lần, cô lau miệng mắng, “Em biết hung thủ là ai! Nhất định là lão chủ trọ! Lúc trước khi em tổ đội cùng hai người đốt nhà thôn trưởng, vì muốn thu tin tức từ chỗ Leo đã mời ông ta ăn cơm cùng. Ông ta không hề suy nghĩ từ chối thẳng thừng. Lão ta không ăn cơm ở quán trọ, chỉ dùng nước trong lu nhà mình, chưa từng dùng nước chỗ sinh hoạt chung. Lão ta nhất định biết nguồn nước của Mosaga có vấn đề!”

“Đáng tiếc chúng tôi không tìm được hài cốt của Catherine.” Giang Vấn Nguyên nói với Sophia, “Tôi muốn cô nghĩ cẩn thận lại một lần, nghĩ xem do ai nói gì với cô khiến cô nghĩ mình mới là nguyên nhân gây nên quái bệnh trong thôn.”

Sophia nói chắc nịch: “Sau khi Leo trở lại Mosaga thì chất vấn tôi tại sao toàn thôn chỉ mình tôi không nhiễm bệnh.”

“Ông ta chỉ nghi ngờ cô không có bệnh?” Giang Vấn Nguyên tiếp tục nói, “Lúc đó không phải cô nên cảm thấy tố chất cơ thể mình tốt, sức đề kháng cao nên mới không nhiễm bệnh ư?”

Sophia trừng mắt, “Còn Lyle nữa. Những lần gần đây nhất thấy Lyle hắn ta đều sẽ hỏi tôi có cảm thấy quái bệnh răng là do chị Catherine báo thù Mosaga không, khiến tôi hỏi chị ấy một chút lúc cầu nguyện.”

Giang Vấn Nguyên gật đầu, “Nếu chúng ta đã biết nguyên nhân gây bệnh là do những hài cốt kia thì không phải bó tay bó chân nữa. Sophia, bốn người chúng tôi đến bắt Leo, cô đi chặn Lyle, chúng ta gặp nhau ở giáo đường.”

“Yên tâm, tôi sẽ bắt được Lyle.” Lửa giật Sophia tỏa ngợp trời, cơ bắp căng cứng.

“Đương nhiên tôi tin tưởng năng lực của cô. Nhưng nếu Lyle là đầu sỏ gây tội thì chắc chắn hắn ta điên rồi, không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Giao bài vị Catherine cho tôi, cô đi bắt hắn ta cũng không vướng bận.” Giang Vấn Nguyên vươn tay với Sophia.

Sophia do dự một hồi, cuối cùng cắn môi đưa bài vị cho Giang Vấn Nguyên, “Cậu nhất định phải bảo quản tốt.”

Giang Vấn Nguyên cầm chắc bài vị, “Đương nhiên rồi.”

Khi bốn người Giang Vấn Nguyên trở lại quán trọ thì trời đã tối hẳn.

Đúng lúc lầu một quán trọ chỉ có mình Leo, ông ta đang dọn cơm dư của người chơi. Leo nghe thấy tiếng có người trở về, vừa định chào hỏi nhưng nhìn rõ là nhóm Giang Vấn Nguyên thì nụ cười trên mặt cứng ngắt, “Mấy người về rồi, sáng nay mấy cô cậu không ăn cơm đã đi, một ngày không ăn gì chắc đã đói lắm rồi. Tôi đi làm bữa tối cho các người.”

“Không cần.” Giang Vấn Nguyên lạnh lùng nhìn ông ta, “Động thủ!”

Tả Tri Hành hô một tiếng, trước khi vào quán trọ Giang Vấn Nguyên có nói phần lớn thể lực cậu đã bị bệnh lạ tiêu hao, chuyện bắt người chỉ có thể rơi lên đầu hắn. Leo hoàn toàn không phải đối thủ của Tả Tri Hành, vài chiêu đã bị áp trên đất.

Hai đầu gối ông ta quỳ xuống, mặt dán trên đất, ông ta rêи ɾỉ: “Tôi đã làm gì, tại sao các người lại bắt tôi.”

Tả Tri Hành ngoặt hai tay ông ta ra sau lưng, cười lạnh: “Ông biết rõ nguồn nước của Mosaga có vấn đề, còn dùng nước đó nấu cơm cho chúng tôi. Lý do này đủ chưa?”

Leo bỗng im bặt, “Tôi không biết các người đang nói gì hết.”

“Ông cho rằng cứ cứng miệng thì sẽ hữu dụng à! Nên chết tâm đi!” Lý Na phẫn nộ đạp chân Leo, “Sophia bắt Lyle rồi, không ai cứu ông đâu.”

Khi bốn người Giang Vấn Nguyên áp giải Leo vào giáo đường, bên trong lập lòe ánh lửa.

Họ chưa đến nơi đã trông thấy Lyle đang nằm trước đài cầu nguyện, hắn ta bị đánh mặt mũi bầm dập, không thể nhúc nhích.

Sophia nắm tóc Lyle, “Nói mau! Rốt cuộc mày giấu hài cốt chị Catherine ở đâu?”

Lyle nhổ ra một cái răng dính máu, trên mặt là nụ cười trào phúng, “Catherine, Catherine, mày luôn thích gọi Catherine là chị. Mosaga đã gϊếŧ chết Catherine, mày có tư cách gì kêu cô ấy là chị. Catherine dùng quái bệnh nguyền rủa Mosaga, mày còn nhận giặc làm chị. Sophia, mày thật buồn cười!”

“Bệnh răng không phải chị Catherine làm, là mày, là tụi mày, lợi dụng hài cốt của thị vệ và chị ấy khiến thôn dân nhiễm bệnh.” Sophia hung hăng đập đầu Lyle xuống đất, “Mau nói cách giải lời nguyền ra.”

Đầu Lyle bị nện máu chảy ròng ròng nhưng vẫn chưa chịu yếu thế, “Bị mày bắt được là tao xui, nhưng mày có gϊếŧ tao cũng vô dụng thôi, quái bệnh là nguyền rủa, không thể giải trừ!”

“Cái gì?” Leo đang bị Tả Tri Hành áp giải đột nhiên hét lớn, hắn tránh thoát khỏi tay Tả Tri Hành, vọt vào giáo đường, “Lyle, mày rõ ràng nói với tao, chỉ cần lừa Sophia hủy bài vị Catherine mày sẽ chữa bệnh cho tao!”

Lyle không nghĩ tới Leo sẽ xuất hiện ngay lúc này, nếu gã tiếp tục lừa Leo sẽ bị Sophia ép giải lời nguyền, khi không làm được, lời nói dối kia cũng sẽ bị vạch trần, Leo sẽ bán đứng gã ngay. Nhưng nếu nói thật ra là không thể giải được, Leo cũng sẽ bán đứng gã. Lyle tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng quyết định trấn an Leo trước, “Đương nhiên tao có thể chữa…”

“Leo, Lyle không thể chữa bệnh cho ông.” Giang Vấn Nguyên cắt ngang lời Lyle, cậu kéo ống tay áo của gã xuống, “Ông đếm răng trên tay gã ta đi, gã ta sẽ chết bất cứ lúc nào, lấy cái gì bảo đảm với ông?”

Môi Leo run run, ánh mắt nhìn Lyle đầy thù hận, “Mày thế mà lại lừa tao! Tao sẽ phơi bày mọi việc mày làm ra ánh sáng!”

Lyle còn muốn nói gì đó đã bị Sophia chặn miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô không rõ.

“Hai tháng trước, ba Lyle đến tuổi, ra đi yên bình trong giấc ngủ. Hôm đó tôi và Lyle túc trực bên linh cữu ông có uống trộm chút rượu. Ba Lyle cũng là một trong số những người gϊếŧ tiểu thư quý tộc năm đó. Lyle hỏi tôi, nếu toàn bộ hung thủ năm đó đều giống ba hắn không chịu bất kỳ hình phạt gì, cứ vậy mà an ổn sống hết đời, thì linh hồn tiểu thư và các thị vệ kia có được giải thoát về cõi vĩnh hằng không. Lyle muốn vì tiểu thư báo thù, hắn ta hy vọng sau khi hoàn thành thì được chôn cất cùng mọi người.” Leo khổ sở nói, “Lúc ấy tôi không nên chấp nhận…”

Thẳng đến khi Leo nói hết, Sophia mới bỏ miệng Lyle ra.

Lyle cực kỳ chật vật, lại cười điên cuồng, “Leo, mày là một thằng đạo đức giả, ngay cả cái tên Catherine cũng không dám gọi, một thằng đạo đức giả tới nơi tới chốn! Mày đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu tao, vậy tại sao mày không kể chuyện của mày ra?”

Leo và Lyle đổi chỗ cho nhau, đến lượt Leo muốn lấp miệng Lyle lại. Tả Tri Hành ngăn Leo đang tiến lên muốn đánh Lyle, lạnh nhạt nói: “Muốn đi đâu?”

Lyle nhìn chằm chằm leo, đôi mắt như một con rắn độc.

“Không sai, như lời mày nói, tao vì báo thù cho Catherine. Tao nói rõ cho mày nghe, từng người từng người ở Mosaga đều hưởng thụ của cải của Catherine, không đứa nào vô tội cả. Tao muốn gϊếŧ hết bọn chúng đem tế linh hồn Catherine, mày không chỉ không ngăn tao còn suy tâm khổ tức nghĩ kế cho tao, ngay đến hài cốt hộ vệ Catherine cũng là mày tìm về. Bất quá mày chỉ lợi dụng tao thôi, chờ Mosaga này chết không còn một mống thì cái vết nhơ lem luốc trên người mày sẽ không ai biết nữa, lúc đó có thể giả làm một thân sĩ trong sạch nho nhã. Leo, tao cho mày chết rõ ràng một chút, lúc tiễn mày đi, trong chén rượu tao có cho thêm ít tro cốt, mày chết chắc rồi!”

“A a a a a a a! Tao gϊếŧ mày!” Leo không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi dây trói, “Lyle, mày có tư cách gì nói tao dối trá. Mày căn bản không phải muốn báo thù cho Catherine, mày chỉ mượn danh báo thù để thoải mái gϊếŧ người mà thôi, để thỏa mãn ham muốn biếи ŧɦái của mày. Mày hy vọng sau khi mày mai táng toàn thôn thì tao có thể chôn mày cùng họ, nguyện vọng ghê tởm như vậy chỉ có cái loại biếи ŧɦái như mày mới nghĩ ra được!”

Tình hình bắt đầu trở nên mất khống chế, Lyle và Leo – hai tên đồng lõa làm lây lan dịch bệnh, lúc này dùng lời nói đâm đối phương máu chảy đầm đìa.

Sophia không thể nghe thêm nữa, hung bạo quát: “hai đứa chúng mày câm miệng cho tao!”

Dưới khí thế như muốn gϊếŧ người kia, Leo và Lyle ngậm miệng.

Sophia chỉ Lyle, “Mày tưởng hủy bài vị chị Catherine là có thể làm tao nhiễm bệnh, trở thành một người trong mộ mày đào hả. Tao sẽ không để mày thành công đâu, tao sẽ sống, chờ mày chết, tao sẽ đốt xác mày thành tro rồi rải ra biển xa Mosaga. Mày sẽ không bao giờ hoàn thành ý nguyện mãi ở cạnh Mosaga!”

Lyle hét lên thảm thiết, “Khôngggg ——! Mày có thể gϊếŧ tao nhưng mày không thể tách tao khỏi nơi này!”

Sophia không hề để ý hắn ta, tiếp tục chỉ hướng leo, “Mày tưởng hủy diệt Mosaga bản thân sẽ biến thành một người sạch sẽ à. Tao cũng sẽ không để mày toại nguyện đâu. Chờ tao xử lí chuyện Mosaga xong tao sẽ mang bài vị chi Catherine hành tẩu khắp nơi, tao sẽ kể lại chuyện xưa cho mỗi người tao gặp được. Leo, tao sẽ nói họ biết việc mày làm, tao sẽ nói họ biết tên mày, để mày có chết cũng không thoát khỏi tội nghiệt mày gây ra!”

Leo lắc đầu điên cuồng, ánh mắt dại đi, “Không không không không không! Mày không thể làm vậy với tao… Tao vô tội, tao không sai!”

Sophia rơi hai hàng nước mắt, “Ba người chúng ta chứng kiến toàn bộ quá trình chị Catherine bị gϊếŧ hại, tao cho rằng chúng ta sẽ hiểu nhau, cùng tìm cách báo thù cho chị ấy. Hóa ra, tất cả đều là tao mơ mộng hão huyền.”

Sophia gỡ trường kiếm trên eo xuống, chặt đầu leo và Lyle. Sophia không né tránh máu bắn ra, cả người đầy máu. Thu kiếm lại, Sophia nhìn bốn người Giang Vấn Nguyên đã trông thấy toàn bộ quá trình, “Các người rời khỏi đây đi. Quái răng ở Mosaga không phải bệnh, đó là lời nguyền, các người không có khả năng giải quyết. Trần Miên, trả bài vị chị Catherine lại cho tôi.”

Chân Lý Na mềm nhũn, cô ngồi bệt trên ghế đầu giáo đường, dùng hàng ghế trước ngăn cơ thể mình lại, “Trò chơi kết thúc rồi ư? Tại sao em không nhìn thấy đốm sáng xuất hiện con rối?”

“Vì trò chơi chưa kết thúc.” Giang Vấn Nguyên nhẹ giọng nói.

Cậu mở bao trong lòng, lộ ra bài vị Catherine.

Giang Vấn Nguyên cúi đầu, tóc đã lâu không cắt che đi tầm mắt, trong mắt như chôn giấu vực sâu vạn trượng. Cậu bắn dao Thụy Sĩ ra, chỉa mũi dao vào bài vị, “Sophia, không phải cô luôn tìm hài cốt của Catherine sao, tại sao chưa tìm được đã vội gϊếŧ Leo và Lyle rồi. Hay nên nói cô căn bản không cần hỏi bọn họ, từ lúc bắt đầu cô đã biết hài cốt ở đâu.”

“Tôi nói đúng không, Catherine?” Giang Vấn Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía Sophia, “Cô lợi dụng ba đứa trẻ thấy mình bị gϊếŧ để hoàn thành việc báo thù Mosaga. Hiện giờ nguyện vọng đã thành, cô cũng nên trả nhẫn lại cho tôi rồi.”