Thiên Kim Có Phúc

Chương 41

Vân Thị cười nói: "Tạ phu nhân khen quá lời rồi, đứa trẻ này những năm qua đã chịu không ít khổ cực, ta không mong con bé xuất sắc gì nhiều, chỉ hy vọng sau này nó có thể sống bình an là được."

Mấy người khách sáo một hồi, thấy đã tập hợp đầy đủ, phu nhân Tri Huyện liền thông báo bắt đầu xuất phát.

Vị trí khi xuất phát cũng có chủ ý, đi đầu là Tạ phu nhân và Tạ Oánh, sau đó là Vân Thị và Ngụy Nhược, Ngụy Thanh Uyển, rồi đến Tiền phu nhân và Tiền Thải Tang. Tiếp sau đó là phu nhân của Huyện Thừa, Chủ Bạ cùng các phu nhân của những gia đình có chút danh tiếng ở huyện Hưng Thiện.

Trong số các phu nhân, nếu theo tính phẩm hàm của trượng phu, thì Vân Thị là cao nhất, Tri Huyện phẩm hàm chính thất phẩm, Ngụy Minh Đình phẩm hàm tòng lục phẩm, còn phu quân của Tạ phu nhân thì chỉ là một cử nhân chưa có chức vụ cụ thể.

Nhưng tình cảnh hiện tại của Ngụy Minh Đình thì ai cũng biết, trong khi đó, nhà họ Tạ lại như mặt trời ban trưa, thế cho nên Tạ phu nhân mới đi đầu.

Bởi vì mục đích của chuyến đi hôm nay là cầu phúc, quý ở tấm lòng thành, nên theo đề nghị của phu nhân Tri Huyện, mọi người đi bộ lên núi, đi hết chín trăm chín mươi chín bậc thang từ chân núi đến chùa.

Ngụy Nhược đi sau Vân Thị, không nhanh không chậm, tốc độ của mọi người thế nào thì cô cũng đi như thế, mọi người dừng lại nghỉ, cô cũng dừng lại nghỉ.

Cố gắng không chiếm spotlight.

Người đi nhanh nhất là Tạ Oánh, bước chân mạnh khỏe, sải những bước dài, đã vượt xa người khác ít nhất hai ba chục bậc thang, Tạ phu nhân gọi mà nàng ấy cũng không dừng.

Những người còn lại thì đi không nhanh lắm, đi một đoạn lại nghỉ một lát.

Cứ như vậy, đi đi dừng dừng, mất hơn nửa canh giờ, cuối cùng mọi người cũng đến trước cổng chùa Pháp Hoa.

Phương trượng đã dẫn một nhóm đệ tử ra cửa đón tiếp.

Sau khi trò chuyện với phương trượng vài câu, mọi người vào trong chùa.

Vì phu nhân Tri Huyện đã nói trước với phương trượng, hôm nay chùa Pháp Hoa không tiếp khách hành hương khác, chỉ tiếp đón những nữ quyến này, nên trong chùa rất vắng, không có ai quấy rầy họ.

Vào trong chính điện, mọi người bắt đầu thắp hương và quỳ lạy.

Ngụy Nhược lẫn trong dòng người, cũng thắp một nén hương.

Quỳ trên bồ đoàn nghe hết bài kinh, đã qua nửa ngày.

Buổi trưa, mọi người sẽ ở lại chùa ăn cơm chay.

Trong lúc chờ cơm thì mọi người ngồi trong phòng ăn chay của chùa, uống nước trà của chùa.

Vì đã leo chín trăm chín mươi chín bậc thang, tiêu hao thể lực, lại đến trưa nên ai nấy đều đói bụng.

Nhưng chùa Pháp Hoa có giờ giấc ăn chay nghiêm ngặt, phải đến đúng giờ Ngọ mới dọn cơm, mọi người tất nhiên không thể phá vỡ quy củ, chỉ có thể ngồi chờ ở đây.

Lúc này Ngụy Nhược lấy ra khoai lang khô mà cô đã chuẩn bị, chia cho mọi người nếm thử.

Thấy Ngụy Nhược lấy ra thứ này, các nữ quyến đều tỏ vẻ tò mò nghi hoặc vì họ chưa từng thấy thứ này bao giờ.

Vân Thị thì sau khi thấy con gái lấy ra thứ này, trong lòng căng thẳng.

Bà tưởng Ngụy Nhược mang theo là điểm tâm thường thấy, với lại lúc này mọi người cũng đói, chia đồ ăn cho mọi người thì cũng không sao.

Kết quả phát hiện con bé lấy ra thứ gì đó không biết tên, thì vô cùng lo lắng.

Nhưng lúc này, Vân Thị có muốn ngăn cản Ngụy Nhược thì cũng đã không kịp nữa, đồ đã đến tay các phu nhân và tiểu thư.

Ngụy Thanh Uyển nhìn Ngụy Nhược rồi lại nhìn thứ cô lấy ra, cũng giống như những người khác, tỏ vẻ nghi hoặc. Nhưng nàng ta không lên tiếng, mà ngồi yên bên cạnh Vân Thị, lặng lẽ quan sát phản ứng của mọi người.