Trọng Sinh Trong Thân Thể Nam Phụ Cực Phẩm Của Sủng Văn

Chương 2-2: Bạn bè người thân

Tất nhiên Phương Tử Dương cũng không cho hắn cơ hắn cơ hội tiếp tục, thiếu kiên nhẫn mà vung vung tay: “Được rồi, mọi chuyện tôi sẽ giải quyết. Ngược lại là cậu đó, thời điểm này mà còn yêu đương nhắng nhít, lại còn buộc dây tơ hồng ư? Là nữ sinh gà bông chích bông nào nữa đấy?”

Ngữ điệu tùy tiện nhắc qua.

Thế nhưng vẫn làm cho thân thể Từ Gia Khánh cứng đờ sau khi nghe thấy, mắt hắn ta đảo qua vẻ chột dạ. Hắn ta cấp tốc tháo sợi dây đỏ trên cổ tay xuống, vờ như không để ý thả tay vào túi quần, miệng lúng túng giải thích:

“Chút vật cỏn con vậy cũng bị cậu nhìn ra được, nhưng mà không phải những nữ sinh gà bông như cậu nghĩ đâu. Cái này là của em gái tôi, cậu thấy đó, mấy cô nhóc ở độ tuổi này thích mấy thể loại như vậy, nói gì mà vòng tay tự mình làm mới có ý nghĩa. Tôi cũng bởi vì nhường nó mới phải cố đeo ứng phó vài ngày…”

“Vậy sao, tình cảm anh em nhà cậu tốt thật đó. Vậy thôi tôi đi trước đây. Lần sau hẹn nhóc con nhà cậu ra làm quen đi, cùng nhau đi chơi 1 buổi.”

Phương Tử Dương cười cười, cũng không có truy hỏi, thật sự giống như hắn chỉ tùy tiện hỏi ra một câu vậy thôi.

Hắn xoay người, hai tay đút vào túi quần rời đi.

Chỉ là ở một góc Từ Gia Khánh không thấy được, biểu cảm của hắn phảng phất sự lạnh lùng sương giá, ánh mắt cũng không hề có độ ấm.

Hắn nhớ tới trước đây Nghiêm Đồng có ghé qua nhà hắn, trong cặp sách có cất một sợi dây đỏ lem vết máu, được cậu ta cẩn thận giữ gìn.

Theo như lời Nghiêm Đồng kể, sợi dây đỏ kia chính là vật tùy thân của người bạn thời thơ ấu với cậu ta, mà người bạn này số mệnh lại không được tốt lắm. Lúc còn nhỏ gặp phải tai nạn xe cộ nên qua đời, cậu ta vì muốn lưu giữ lại kỷ niệm nên đem sợi dây đỏ này lưu giữ bên mình.

Mà ban nãy, sợi dây đỏ trên tay Từ Gia Khánh cùng sợi dây đó trong ký ức giống nhau như đúc, loại cảm giác quen thuộc mơ hồ này…

Đời trước, Từ Gia Khánh cũng là trước ngày thi tốt nghiệp trung học phổ thông thì gặp tai nạn xe cộ tử vong…

Em gái của Từ Gia Khánh sau này lại là trợ thủ đắc lực cho công ty Nghiêm Đồng…

Mà Từ Gia Khánh lúc nãy lại mang thái độ khác thường muốn hắn đi xin lỗi…

Đủ loại trùng hợp.

Nếu như hoàn toàn không đoán ra được gì thì những năm tháng đời trước bị người ta lừa gạt, bày mưu tính kế cũng là do hắn quá ngu ngốc rồi.

Rất nhiều chuyện vặt vãnh bình thường, bây giừ đổi một góc độ khác nhìn lại chính là ý nghĩa cũng khác nhau một trời một vực.

Hắn không thèm để ý đến những ánh mắt khinh bỉ cùng phẫn nộ của bạn học khi hắn đi ngang qua, hắn cũng không trở về lớp của mình. Sau khi bỏ lại Từ Gia Khánh, Phương Tử Dương trực tiếp đến tủ chứa đồ cá nhân lấy laptop cùng bút sổ của mình, lại tìm một góc ban công khuất người, bắt đầu nhấc tay gõ phím.

Hắn không có nhiều thời gian để tiếp tục mê man, muốn biết được chân tướng mọi viêc, chỉ có thể cố gắng thoát khỏi cái mác bạo lực học đường từ video kia, bắt buộc phải tìm được chứng cứ.

Mà liên quan đến việc lan truyền tin tức ở thời đại này, muốn đào đến những việc bị lưu lại thì tìm đến những bình luận viên* trên mạng là con đường tốt nhất.

*bình luận viên: người Trung Quốc gọi là 網絡評論員 (Võng lạc bình luận viên). Để gọi chung những người làm công việc đăng bình luận trên mạng, chứ không giống kiểu bình luận viên, phát thanh viên bên mình.

Nếu những người này không phải chuyên viên có kinh nghiệm, thì vô luận che dấu như thế nào thì những bình luận liên quan vẫn sẽ để lại dấu vết trên internet. Còn muốn hoàn toàn chặn đứng việc tiếp cận thông tin thì chỉ có nước làm cho mọi người không đυ.ng tới thiết bị điện tử nữa, giống như loài người thời nguyên thủy sống tận trong sâu thẳm thung lũng cùng núi rừng vậy.

Hắn trươc giờ luôn thông thạo máy tính.

Cũng không biết có phải được di truyền gene trội của nhà mẹ hắn, nhiều đời đều là nhân tài trong nghiên cứu về lĩnh vực khoa học máy tính. Từ khi khi còn nhỏ, hắn ở phương diện này đã bày ra thiên phú có thừa, mấy năm học trung học rèn luyện, kỹ thuật cùng trình độ sử dụng máy tính như một công cụ hỗ trợ ngày càng thuần thục.

Đương nhiên lấy trình độ học sinh trung học của hắn đây, từ trên mạng internet rộng vô cùng vô tận muốn tìm ra được những bình luận viên có vấn đề tra ra manh mối cũng chẳng dễ dàng, nhưng mà giờ phút này hắn đã trọng sinh rồi.

Bộ lọc tìm theo những từ khóa định sẵn để tìm ra đối tượng khả nghi, hắn đã có vài suy đoán, hiện giờ chỉ cần thuận theo hướng đó mà thực hiện. Công cuộc tìm kiếm như thế này nói là quá khó cũng không đúng, chỉ là sẽ hơi mơ hồ không rõ ràng.

Hắn ngồi xếp bằng trên chiếc ghế ngoài trời, mắt nhìn chằm chằm vào chuỗi những thông tin mã hóa dài thoắt ẩn thoắt hiện, biểu tình trầm ngâm, không nhìn ra được tâm tư.

Nhưng chỉ có mình hắn biết nội tâm của bản thân đang dằn xé quặn thắt đến mức nào.

Đến cuối cùng, màn hình hiển thị cố định ghi lại vài đoạn trò chuyện, Lúc nhìn thấy những dòng này, Phương Tử Dương không nhịn nổi mà bật cười, thế nhưng trong mắt không che dấu được ánh nước ướŧ áŧ cùng bi thương chán nản.