Trọng Sinh Trong Thân Thể Nam Phụ Cực Phẩm Của Sủng Văn

Chương 25-1: Diễn đàn Tiềm Dạ

*Tiềm Dạ: Bóng đêm

Tiếp đó, trước khi cha con Phương Ngạn Đông kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng giật lấy phần văn kiện từ bỏ tài sản thừa kế của Phương Khiêm Hạo vẫn còn nguyên vẹn trên bàn, quay người chạy nhanh ra khỏi cửa biệt thự.

Phương Ngạn Đông hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.

Phương Khiêm Hạo thì cảm thấy bản thân như vừa bị sét đánh.

Ông ta trơ mắt đứng nhìn Phương Tử Dương chạy đi và biến mất trong chớp mắt.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, sắc mặt Phương Ngạn Đông trở nên vô cùng khó coi.

Phương Khiêm Hạo còn tệ hơn, anh ta phát điên nhìn chằm chằm vào đống tài liệu dưới đất.

“Ba, con đã nói ba đừng tin nó! Đâu phải ba không biết từ nhỏ đến lớn tính tình em con rất bướng bỉnh, vậy mà ba lại tin lời nó? Chắc chắn là nó cố ý! Nếu nó thật sự muốn giao lại cổ phần công ty cho ba thì nó đã làm từ lâu rồi, sao có thể đợi đến hôm nay?”

Mất đi quyền thừa kế tài sản của ông ngoại, Phương Khiêm Hạo không kiềm chế được sự tức giận, cho dù là đang ở trước mặt Phương Ngạn Đông đi chăng nữa.

Vốn dĩ cổ phần và tài sản thừa kế là hai thứ anh ta không muốn buông bỏ nhất, nếu đã cho anh ta thì nó là của anh ta, cho dù là ba thì cũng không nên mặt dày đòi tiền của con trai mình như vậy chứ? Dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền.

Nhưng ai ngờ đứa em trai ngu xuẩn não bị úng nước, không chỉ giao ra cổ phần công ty mà còn liên lụy đến cả anh ta.

Ham muốn kiểm soát của ba mình mạnh mẽ thế nào anh ta là người hiểu rõ hơn cả Phương Tử Dương, cổ phần đã vào tay ông ta thì không thể nào lấy lại được nữa, điều đó có nghĩa là từ nay về sau nếu còn ở nhà họ Phương thì bọn họ sẽ chịu sự khống chế của ông ta.

Đứa em ngu ngốc chỉ biết ăn chơi thì không sao, nhưng anh ta thì có tham vọng riêng của bản thân.

Anh ta không thể giao ra cổ phần công ty, đành phải đau đớn từ bỏ tài sản thừa kế của ông ngoại, bây giờ mất đi một tỷ còn hơn sau này mất đi nhiều tỷ.

Phương Ngạn Đông cũng đồng ý nếu như anh ta giao lại toàn bộ tài sản thừa kế cho em trai mình, thì sau này ông ta sẽ chia lại một phần cổ phần công ty của em trai cho anh ta, xem như bồi thường.

Kết quả là…

Kết quả ai ngờ được một người tùy hứng như Phương Tử Dương lại không tổn thất gì, anh ta chẳng những không được bồi thường mà còn mất đi một tỷ quyền thừa kế tài sản.

“Chắc chắn là Phương Tử Dương cố ý! Nó cố ý lừa tiền của con chỉ để mua những viên đá ngọc cổ rẻ mạt không dùng được kia, cũng vì muốn trả thù chuyện con không đứng ra giúp khi nó cãi nhau với người khác.”

Phương Khiêm Hạo tức giận đến phát điên.

Về phía Phương Ngạn Đông tâm trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu, miếng ăn dâng đến miệng còn để mất, lần đầu tiên ông ta cảm thấy hối hận khi nuôi dạy ra đứa con trai út vừa ương bướng vừa không hiểu chuyện.

Nhưng kết quả này là do ai tạo ra?

So với đứa con trai nhỏ tính tình bốc đồng, giờ phút này Phương Ngạn Đông càng tức giận với đứa con trai lớn hết mực được yêu thương kia hơn, hết lần này đến lần khác Phương Khiêm Hạo nhảy dựng lên trước mặt ông ta đòi một lời giải thích.

“Ba.”

Sau một cái tát mạnh, gương mặt Phương Ngạn Đông trở nên u ám.