Nghĩ đến mấy năm nay hắn tiêu tiền cho việc đánh bạc và sưu tầm đồ cổ có lẽ toàn bộ đều nằm trong tay của cha con Phương Ngạn Đông…Đời trước khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Phương, vυ' Trương cùng chú Lưu đều đứng đằng sau người ba thân yêu của hắn.
Vạch trần lớp mặt nạ dối trá, mỗi một sự thật ẩn giấu bên trong đều khiến cho lòng người sợ hãi.
Nội tâm của Phương Tử Dương thật sự lạnh thấu xương, hắn căn bản không biết mình làm sai cái gì, để những người thân của mình đối đãi với hắn như vậy, có lẽ chính thân phận này của hắn là nguyên nhân tội lỗi.
Chắc là hôm nay hắn im lặng quá lâu, tương phản quá lớn so với bộ dạng hoạt bát lúc trước.
Sau khi chú Lưu quan sát từ kính chiếu hậu được một lúc, không khỏi nói nhỏ,
“Hôm nay sao tiểu thiếu gia không nói lời nào? Có phải hay không bởi vì sự việc đoạn video mà không vui? Hiện tại không phải đã giải quyết rồi sao, tiểu thiếu gia nhà chúng ta thông minh nhất, phát sóng trực tiếp kia chú Lưu cũng có coi, thật khiến người ta hả giận, tiểu thiếu gia thật lợi hại!”
Giọng điệu khen ngợi từ bậc trưởng bối.
Cái rắm cầu vồng này thổi cũng không thông minh lắm, thật sự rất vụng về, nhưng xét về quan hệ của hắn cùng với chú Lưu và vυ' Trương khen thẳng như vậy là tốt nhất, càng thể hiện quan hệ thân cận.
Mà mỗi lần được quan tâm như vậy, tâm tình hắn sẽ rất vui vẻ lại thể bị dụ dỗ nói ra không ít bí mật.
Không hề nghi ngờ, lúc này chú Lưu lại bắt đầu dụ dỗ hắn nói, buổi phát sóng trực tiếp lần này xảy ra quá đột nhiên khiến người trở tay không kịp, thủ đoạn cũng quá đanh thép, ác liệt sắc bén, Phương Ngạn Đông tất nhiên sẽ có lòng nghi ngờ.
“Không biết tiểu thiếu gia ở chỗ nào tìm được hacker cùng thám tử vậy, thế nào lại không cùng chú Lưu nói một tiếng, loại người này tìm không tốt sẽ gặp phải kẻ lừa đảo, tiểu thiếu gia tuy rằng có tiền, nhưng cũng không thể bị người khác lừa, còn có lần phát sóng trực tiếp này tuy rằng hả giận thật, nhưng như vậy quá mạo hiểm, tiểu thiếu gia…”
Bla bla một hồi nói thẳng ra là dò hỏi tin tức hắn tìm được hacker và thám tử ở đâu.
Không biết rốt cuộc có thật là lo lắng hắn bị lừa, hay là lo lắng hắn tìm được một mạng lưới hacker và thám tử sau này có thể điều tra được đến những sự việc khác.
Chú Lưu không phải muốn biết sao, hắn sẽ nói thật tốt cho chú ấy nghe.
Khóe môi Phương Tử Dương nhếch lên, cười lạnh:
“Chú Lưu, chú ở chỗ này nói giỡn với tôi sao? Chú quan tâm tôi? Quan tâm tôi mà lúc sự việc xảy ra một cuộc điện thoại an ủi cũng không có? Chú nếu nhìn thấy video phát sóng trực tiếp của tôi, không biết chú có nhớ kỹ lời tôi đã nói: Từ sau khi mọi chuyện xảy ra một người thay tôi giải thích cũng không có.”
“Tôi thấy rất kỳ quái, chú Lưu luôn luôn đối xử với tôi rất tốt, quan hệ rộng rãi, những năm gần đây mỗi khi có chuyện gì xảy ra với tôi đều là chú giúp nghĩ biện pháp che giấu giải quyết, chuyện đến tai ba tôi cũng là chú thay tôi nói tốt, lần này thế nào tự nhiên lại không có phản ứng gì…”
“Cha cũng thật là, tôi cũng biết tìm hacker phục hồi video bị xóa bỏ lại như cũ, cha tôi thông minh khôn khéo như thế lại không nghĩ tới, rốt cuộc nhà của chúng ta cũng không thiếu tiền, không phải sao…chú Lưu, chú cảm thấy bây giờ tôi nên rất vui phải không? Các người có phải xem tôi là đứa ngốc không?”
“Két ——”
Chú Lưu bỗng nhiên giẫm mạnh lên phanh.
Cũng may lúc này con đường không có người đi bộ hay chiếc xe nào khác, nếu không thể nào cũng xảy ra tai nạn.
Nhưng chú Lưu lại không chú ý được nhiều như vậy, sau khi phanh gấp lập tức sốt ruột hoảng loạn nói, “Tiểu thiếu gia, cậu đang nói gì vậy…”
Phương Tử Dương trực tiếp ngắt lời, nhìn chằm chằm ông ta: “Nói cái gì? Nói hươu nói vượn sao? Chú Lưu, chú có biết hay không tôi thuê hacker và thám tử còn tra ra được cái gì? Những chuyện đó quan hệ với chú cùng vυ' Trương không ít đâu.”
Nói xong, sắc mặt chú Lưu chợt cứng đờ, trong mắt nhanh chóng hiện lên cảm giác kinh hoảng chột dạ, nhìn gương mặt như cười như không của Phương Tử Dương, đầu óc nhất thời trống rỗng.