Với gia cảnh của Nghiêm Đồng thì họ căn bản không tin lời Phương Tử Dương. Thậm chí còn cảm thấy tức giận.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ hắn rất thông minh, dù sao khắp thiên hạ không phải ai cũng là kẻ ngốc. Càng không phải toàn bộ đều là anh hùng anh phím.
“Từ từ, chờ một chút, mấy người bây giờ không nên nói trước như vậy, tôi cảm thấy việc này có chút mờ ám…”
“Tôi cũng nghĩ vậy, vừa rồi tôi nhìn kỹ lại tư liệu của Nghiêm Đồng với Từ Gia Khánh, có nhìn thấy một bức ảnh trước kia, Nghiêm Đồng thật sự có đeo một cái vòng tay bện chỉ. Mà hiện tại thì Từ Gia Khánh cũng đeo một cái vòng y hệt.”
“Tuy rằng tôi cũng không quá ưa Phương Tử Dương, nhưng nếu lời hắn ta nói là sự thật, Nghiêm Đồng với Từ Gia Khánh có quan hệ với nhau, Từ Gia Khánh lại đâm một nhát dao ở sau lưng anh em mình…vậy thì thật là…”
“Phương Tử Dương nói từ khi hắn quen Nghiêm Đồng liền đen đủi, tôi có nhìn thấy ảnh của hắn trên Weibo, ba năm cao trung của hắn thật sự thảm hại, trùng hợp như vậy làm tôi càng nghĩ càng thấy sợ hãi.”
“Này lầu trên, Weibo của Phương Tử Dương là gì để tôi lên xem.”
“[Cục cưng của đất trời v], là cái này.”
“Cục cưng của đất trời, sao lúc trước tôi lại không chú ý cơ chứ, tôi đột nhiên cảm thấy đặt tên như này rất có ý tứ…”
“…”
…
Trên mạng mọi người vẫn đang tiếp tục nói về vấn đề này, bên nào cũng cho là mình đúng.
Nhưng Phương Tử Dương lại không để ý tới, cất máy tính đi rồi ngồi dựa vào ghế, nụ cười tươi tắn rạng rỡ mấy gió trên khuôn mặt biến mất, thay vào đó là khuôn mặt không có biểu cảm gì. Chỉ có tiếng thở dài ra một hơi cho thấy tâm trạng hắn bây giờ mới thoáng bình tĩnh lại.
Trận chiến đầu tiên sau khi trọng sinh - tuyên bố thắng lợi!
Cuộc đời của hắn nhất định có thể thay đổi, sẽ không còn giãy giụa, uất hận trong tuyệt vọng giống như kiếp trước. Tương lai của hắn không phải không còn hy vọng để xoay chuyển tình hình.
Điện thoại ở trên bàn đang kêu lên không ngừng, trên màn hình hiện lên tên hiển thị hai chữ ‘baba’.
Điện thoại vẫn tiếp tục vang hơn mười phút.
Nhưng Phương Tử Dương không muốn nghe máy, hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại, trên khuôn mặt không biểu cảm bỗng chốc hiện lên nụ cười nhạt.
Hắn trực tiếp tắt máy.
Phương Tử Dương dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Hắn cần nghỉ ngơi, cơ thể cùng tinh thần đều phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Từ khi trọng sinh đến bây giờ, hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, giờ cảm thấy có chút mệt mỏi.
Sau khi Phương Tử Dương chợp mắt chừng 15 phút, quanh người hắn bỗng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.
Ý thức của Phương Tử Dương dần dần mơ hồ, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Đây là một nơi kỳ quái.
Xung quanh trống trải lại hoang vắng, cảnh vật chìm trong màn trắng đυ.c của làn sương mù.
Toàn bộ ngoại trừ bị sương khói bao phủ cũng chỉ có thể thấy thêm được một quyển sách tỏa ánh sáng vàng đạm nhạt phiêu bồng giữa không trung. Ngoài ra không có thêm thứ gì khác, đặc biệt yên lặng, tĩnh mịch hệt như thế giới hư vô.
Phương Tử Dương cứ như vậy đứng yên tại chỗ.
Hắn biết là mình đang nằm mơ.
Hắn không có bằng chứng để chứng minh, chỉ là trực giác của hắn cho hắn biết là bản thân đang nằm mơ, chỉ là sơ với sự mơ hồ của những giấc mơ thông thường, giờ đây hắn cảm thấy các giác quan và ý thức của hắn càng thêm rõ ràng.
Đây là nơi nào? Tại sao hắn lại mơ thấy giấc mơ kỳ quái như vậy chứ? Hắn còn biết rất rõ đây là mơ?
Sau khi trải qua việc trọng sinh còn khó tin hơn nữa thì đối với tình hình hiện tại Phương Tử Dương cũng không quá hoảng loạn. Hắn thích nghi với mọi chuyện một cách cẩn trọng và bình tĩnh, thậm chí có thể trực tiếp phân tích tình huống một cách lý trí.
Dù sao trên thế giới làm gì có chuyện gì gây khϊếp sợ hơn việc có thể sống lại ở quá khứ thêm lần nữa đâu?
Hắn bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, không thấy có gì đặc biệt cả. Cuối cùng ánh mắt của Phương Tử Dương rơi đến trên quyển sách tỏa ra hào quang vàng kim đang trôi nổi giữa không trung.
“Một quyển sách vàng kim bay lơ lửng ư?”
Một đồ vật hiện diện rõ ràng, bắt mắt tới như vậy, không có lý do gì lại không tới xem thử.
Trái ngược lại với sự mơ hồ của giấc mộng, hắn cảm thấy mọi việc bây giờ đều cho hắn cảm giác rất mới mẻ, ly kỳ, dù cho hắn dùng tới phần suy nghĩ lý trí nhất cũng không khắc chế được sinh ra tâm tư hiếu kỳ.
Hắn đi tới cầm lấy quyển sách lên xem.
Phương Tử Dương vừa nhìn thấy cái tên trên bìa quyển sách cổ, khóe miệng không khỏi giật giật hai cái, nguyên nhân là vì cái tên của quyển sách này thật sự…quá xấu cmn hổ.