Trọng Sinh Trong Thân Thể Nam Phụ Cực Phẩm Của Sủng Văn

Chương 6-1: Cục cưng mỏ hỗn

[Ngẫu nhiên lên mạng]: “Ừm, thì là, tôi nhìn thấy, vừa rồi, cậu ta, giống như, thật sự, gọi điện…cho…cục cảnh sát…báo án đó.”

Ầm!

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, phòng phát sóng trực tiếp lại một lần nữa tràn ngập những dòng bình luận.

Không ai có thể ngờ Phương Tử Dương lại làm ra chuyện này, phát sóng trực tiếp để giải thích và xin lỗi đã kịp nói đâu?

Cái gì cũng chưa nói đã lôi cư dân mạng trước đó mắng hắn ra làm trò hề trước mặt mọi người, cuối cùng còn gọi báo cảnh sát!

Hắn bị điên à!

Hiện tại câu nói này gần như là tiếng lòng của tất cả mọi người.

"Đệt đệt đệt, Phương Tử Dương điên rồi à? Hắn thực sự đã gọi cảnh sát sao?"

"Thật đó, tôi đã nhìn thấy, điện thoại đã được kết nối, không phải làm bộ đâu!"

"Hắn là bị khờ hay ngốc vậy? Gọi cảnh sát chỉ vì một cái bình luận. Hắn như vậy có được tính là báo án giả, chiếm dụng tài nguyên công cộng và gây rối trật tự xã hội không?

"Lầu trên nói có lý. Phương Tử Dương đây là đang tìm đường chết."

"Cũng không đúng lắm. Phương Tử Dương không phải là người thiếu suy nghĩ, sao lại có thể làm ra việc ngu ngốc như vậy được."

"Tôi thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, còn nói sẽ tìm đến đoàn luật sư. Chúng ta tiếp tục xem đi, tôi nghĩ có lẽ mình sẽ may mắn xem được một vở kịch hay đó..."

Những bình luận tương tự nhanh chóng nhảy lên. Trong nháy mắt đã đè những bình luận nhục mạ trước đó xuống dưới.

Lúc này sau khi nhận được tin tức chấn động như vậy, không ai còn tâm trạng mắng mỏ nữa, tất cả đều nóng lòng muốn biết Phương Tử Dương có thực sự gọi cảnh sát hay không? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Phương Tử Dương thật mịa nó quá mạnh mẽ.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có phản ứng như vậy, những người từng bị Phương Tử Dương tag tên trước đây không thể hào hứng nổi.

Văn phòng giáo viên trường Nhất Trung, hội học sinh, thầy Hà,...trong lòng bọn họ đều không hiểu sao lại cảm thấy bất an.

Bao gồm cả Nghiêm Đồng, lúc này cậu ta đang ngồi trước máy tính, sắc mặt vô cùng lo lắng.

Trực giác của cậu ta luôn rất chính xác, thật ra ngay khi Phương Tử Dương đăng weibo mới thì cậu ta đã căng thẳng rồi.

Không biết vì lý do gì, khi nhìn thấy bài đăng trên weibo kia, trong lòng cậu ta cảm thấy ớn lạnh một cách khó tả.

Một dự cảm không lành ập đến, như có một con rắn độc phun bản án tử hình đang bò trên lưng cậu ta, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta...

Nghiêm Đồng không biết tại sao chỉ nhìn một bài đăng trên weibo lại có cảm giác kỳ lạ như vậy. Nhưng trực giác từ trước đến nay của cậu ta luôn rất chuẩn xác, cơ bản chưa từng sai, cho nên càng như vậy thì cậu ta càng lo lắng.

Nhìn thấy Phương Tử Dương mỉm cười nói chuyện trong phòng livestream, loại dự cảm xấu này càng sâu đậm hơn.

Quả nhiên, trong phòng phát sóng trực tiếp, giọng nói của Phương Tử Dương Iại vang lên:

“Được rồi, xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của mọi người lâu như vậy. Chúng ta chính thức bắt đầu chủ đề buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay. Trước hết là về việc gần đây trên mạng nói đến chuyện tôi là kẻ bắt nạt trong trường học. Về chuyện bắt nạt bạn học, điều tôi muốn nói chính là...Tôi thực sự, thực sự, thực sự chưa bao giờ làm chuyện đó, điều quan trọng cần phải nói ba lần."

Giọng điệu của Phương Tử Dương bình tĩnh, vẻ mặt bất lực.

Khi nói chuyện, hắn không hề có dấu hiệu sợ hãi hay sơ suất nào vì đã trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, giống như hắn đang thuật lại một sự việc có liên quan đến mình nhưng không phải là chuyện gì to tát. Bộ dáng hắn thờ ơ lạnh nhạt, thái độ dịu dàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình giống như đang nhìn một đám trẻ ngu dốt.

Phương Tử Dương không để tâm đến bất kỳ bình luận nào của cư dân mạng trên màn hình, hắn mỉm cười tiếp tục nói:

“Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên như vậy. Khi nhìn thấy tin tức và video trên mạng, tôi đã rất sốc. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì mọi người đã bắt đầu ùn ùn kéo đến chửi mắng tôi rồi ..."

"Tôi thừa nhận tính tình của tôi không tốt lắm, thật sự rất kiêu căng tùy hứng. Nhưng ngoài điều đó ra, tôi nghĩ mình vẫn là một người bình thường, có điểm giới hạn, có lương tâm, tuân thủ pháp luật, đã tiếp nhận hơn mười năm giáo dục bắt buộc để phân biệt được tốt xấu."

"Nếu mọi người không đồng ý với điều này, vậy thì tôi xin lỗi, tôi sẽ không chấp nhận sự phản đối, có muốn phản bác thì xin hãy giữ trong lòng, dù sao tôi cũng sẽ không quan tâm đến ý kiến của mọi người, xin cảm ơn.”