Cô ấy đã gửi tin tức của đám người Hàng Lâm Phái cho hội trưởng hay.
Một lát sau, hội trưởng nhắn lại:
“Đã biết. Hãy thay đổi cách thức nấu ăn cho con rối của cô sang kiểu khác đi.”
Ngẫu sư Triệu:?
Con rối của cô nấu ăn không phù hợp khẩu vị của hội trưởng sao? Trước kia cũng chưa từng nghe qua hội trưởng thích ăn cái gì nha…… lúc trước Mặt Đồng đại nhân ăn còn khen ngon mà.
Vậy mà hội trưởng còn kén chọn hơn Mặt Đồng đại nhân nữa!
……
“Nghe nói lần này đám người Hàng Lâm Phái đó đã dẫn theo một Tế nghi sư đó.”
“Không phải nói Tế nghi sư của bọn họ quanh năm đều trốn trong tổng đàn sao? Sao lần này lại ra đây rồi?”
“Bọn họ thật sự hoài nghi võng sơn chi chủ ở…… hả?”
Hai nhân viên Cục Linh Sự đang trò chuyện trong phòng tài liệu, thì chợt nhận ra có người khác đang nghe lén.
Hạng Dương sờ sờ đầu, nở một nụ cười tự tin như ánh mặt trời.
“Tiểu Hạng, tới kiếm tài liệu sao?”
Bọn họ đều biết Hạng Dương, dù sao ở đây quanh năm không có bao nhiêu người mới cả, Hạng Dương lại là ma mới trong ma mới, nhiệt tình hiểu chuyện, giống như một con chó săn lông vàng to lớn, hòa đồng với hầu hết mọi người.
“Vâng, mọi người đang nói đến đám người Hàng Lâm Phái sao?” Hạng Dương hỏi.
Hai nhân viên ngập ngừng: “Cái này…… Chị Lôi không cho chúng tôi nói với cậu chuyện này đâu.”
Lỗ tai của con chó lông vàng lớn sụp xuống, người ta không đành lòng.
Vì thế hai người nhịn không được, lựa chọn đổi chủ đề: “Cậu tới đây muốn tìm tài liệu gì vậy?”
“Nhập Mộng Hương.” Hạng Dương nói.
Nhập Mộng Hương là vật dùng để giúp các Diệt Linh Sư đi vào giấc mơ của người khác.
“Cậu làm nhiệm vụ gì mà cần đến nó vậy?” Hai nhân viên tò mò hỏi.
Thực ra vẫn là trường hợp của Chu Huy, vị giảng viên đại học đó.
Bản thân Chu Huy có điều kiện không tồi, cũng đã gặp được một cô gái xinh đẹp môn đăng hộ đối, tình cảm của hai người đó rất tốt, vốn dĩ sắp đến sẽ kết hôn, kết quả bởi vì đột nhiên anh ta thấy mình bị quỷ quấy rối, nên chuyện này đành phải hoãn lại. Anh ta cứ nghi thần nghi quỷ cả ngày, công việc cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Bởi vì chuyện này mà Chu Huy lo lắng đến bệnh, một ngày điện cho Hạng Dương ít nhất ba lần, Hạng Dương lại bị anh ta năn nỉ như thế cũng hết cách, đành phải đi xem lại lần nữa. Nhưng vừa nhìn một chút, liền thấy có điểm bất thường.
“Trên người Chu Huy bị dính âm sát khí.” Hạng Dương phiền não nói: “Nhưng mãi tôi cũng không tìm thấy nguyên nhân từ đâu ra.”
Sau khi biết bản thân bị ma quỷ quấn thân Chu Huy vẫn luôn đề phòng trước sau rất cẩn thận, sinh hoạt hầu như chỉ hai điểm, không đi đến chỗ nào trông có vẻ quá nguy hiểm, không có lý do gì mà anh ta lại dính phải âm sát được.
Cho nên Hạng Dương liền nghĩ đến giấc mộng của Chu Huy. Anh ta nói rằng anh ấy luôn gặp ác mộng giống nhau, nhưng anh ta không thể giải thích được nội dung của giấc mơ, anh ta chỉ nói rằng có một con ma nhỏ luôn ám ảnh anh ta. Vậy nên nếu có thể bước vào giấc mộng của anh ta, thì rất có thể tìm được nguyên nhân.
“Nếu là như thế này, tôi kiến nghị cậu đừng đi vào mộng như thế, vẫn nên chờ người khác rảnh rỗi cùng nhau thử. Loại chuyện này thoạt nhìn thì là chuyện nhỏ, nhưng không biết sau đó có ẩn chứa điều gì đâu, tùy tiện hành động dễ dàng xảy ra chuyện.”
Hạng Dương cũng nghe theo. Nhưng trong Cục Linh Sự dạo gần đây không có ai rảnh rỗi, cậu ấy nên tìm ai đây?
Ở cửa hàng thú bông, Hà Ngự đang nghe điện thoại.
Là cuộc gọi từ ông chủ Đường, Đường Kinh. Công ty họ sắp tổ chức teambuilding, có một khu nghỉ dưỡng mùa hè được xây dựng dành riêng cho khách du lịch ở núi, tình cờ nửa tháng này nắng nóng gay gắt, trên núi mát mẻ hơn chút, có thể tổ chức đi leo núi trước. Sau đó đi nghỉ mát trên núi mấy ngày, trốn cái nóng mùa hè, ông ấy muốn hỏi Hà Ngự có muốn tham gia không.
Ông chủ Đường nói rất thực tế: “Sẽ phân ra vài đội, tôi cũng sẽ đi theo cùng đi chơi mấy ngày, nhưng cho dù tôi ở đội nào thì thành viên trong đó cũng không thoải mái, không bằng gọi thêm vài người bạn, mọi người đều khỏe hơn.”
Hà Ngự mới được Xe Văn Phong gợi lên ý niệm đi du lịch, nghe vậy rất động tâm, mới vừa bỏ điện thoại xuống, chuông cửa lại vang lên.
“Ông chủ, tôi tới……” Giọng nói nhiệt tình của Hạng Dương bị nghẹn nửa chừng.
Cậu ấy nhìn thấy Lạc Cửu Âm, ai oán nói: “Ông chủ, không phải anh nói cửa hàng không thiếu người sao?”
Nói với cậu là không thiếu người, mà vừa quay đầu lại thuê người khác mất tiêu.
Lạc Cửu Âm nở nụ cười ôn hoà với cậu ấy, Hạng Dương nháy mắt ngượng ngùng.
Cậu ấy cảm thấy cậu ấy mới vu oan cho người tốt.
Hạng Dương nhỏ giọng nói thầm: “Tôi không có ý nói anh……”
Cậu tân binh ngây thơ không hề biết rằng “anh chàng tốt bụng hiền lành và vô hại” trước mặt này đang không ngừng spam tin tức cá nhân của cậu ấy:
Hạng dương, nam, 23 tuổi, mệnh cực dương.
Tham gia vào Cục Linh Sự ngày 19 tháng 8 năm ngoài, người hướng dẫn Lôi Đạt.
Trước mắt vẫn là một tân binh, khá có thực lực, năng lực điều tra khá mạnh, dường như trời sinh đã có trực giác nhạy bén.
Sinh ra ở trại trẻ mồ côi Tam Dương, huyện Thượng Môn, một huyện lân cận ở phía nam tỉnh Sơn Tây.
Có một con chuột thực khí làm thú cưng, tên là tiểu Bảo.
……
Tóm lại, không có tính uy hϊếp.
“Anh ấy biết nấu cơm, ăn rất ngon nha.” Hà Ngự nói.
Hạng Dương đã hiểu. Ông chủ đã nghỉ hưu nên phải thuê một đầu bếp cho mình.
Đúng là mặt này cậu ấy kém hơn thật.
“Ông chủ, tôi muốn hỏi anh một chuyện, là về công việc của tôi.” Hạng Dương nói xong, lại ấp a ấp úng mà không chịu nói rõ, cứ nhìn lén Lạc Cửu Âm.
Loại nhiệm vụ nhỏ này Cục Linh Sự cũng không nhất thiết phải bảo mật, nhưng tốt nhất không nên để những người bình thường không biết gì về tâm linh nghe thấy nó.
“Anh cũng muốn tham gia à?” Hà Ngự lo lắng nhìn về phía Lạc Cửu Âm. Tuy rằng Lạc Cửu Âm cũng khá hiểu biết, nhưng mệnh của anh quá yếu ớt, Hà Ngự rất sợ rằng điều gì đó có thể xảy ra với người đầu bếp mới của cậu đó nha.