Thà Làm Cá Mặn Còn Hơn Làm Phản Diện

Chương 43: Làm khách

Hà Ngự đưa con cuối cùng cho Đường Kinh, rồi làm như vô tình vẫy nó hai lần trong không khí. Hầu hết những khí xui xẻo xung quanh cơ thể Đường Kinh đều bị gió thổi bay đi hết, để đứa trẻ xui xẻo này khi trở về sẽ không bị Địa phược linh bám lấy.

Khi xe của Đường Kinh khởi động, Địa phược linh quả nhiên đã nhìn chằm chằm vào ông ta, đưa tay kéo bánh xe.

Hà Ngự hít một hơi thật sâu, rút

một chiếc lá trong bình ra, ném qua. Địa phược linh nhanh nhẹ tránh khỏi.

Xe của Đường Kinh rung lên một cái, tài xế điều chỉnh vô lăng lại, chỉnh lại phương hướng, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía màn hình của camera phía sau.

"Sao vậy?" Đường Kinh hỏi.

"Không có gì, có lẽ trên đường có thứ gì đó chắn ngang." Tài xế nói.

Nhưng chiếc xe đã đi qua bình thường và không cần phải truy cứu thêm nữa.

Trong cửa hàng búp bê, Hà Ngự nhìn chằm chằm vạch qua đường dành cho người đi bộ rồi xắn tay áo lên.

Cái tên này thiếu đòn nữa rồi!

Cậu nắm lấy cánh tay của Địa phược linh, chuẩn bị kéo tên này ra để đánh cho một trận.

Hà Ngự kéo mạnh, nửa cánh tay của nó treo lủng lẳng. Tiểu Than Cầu từ trong cái bóng của cậu đi ra, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào cánh tay ma đang lủng lẳng.

"Đừng thấy thứ gì cũng ăn!" Hà Ngự bóp cánh tay của Địa phược linh thành âm khí.

Đoạn tay để cầu sống phải không. Biết chạy tức là sợ bị đánh.

Hà Ngự hung hăng trừng mắt nhìn xuống đường: "Sớm muộn gì tao cũng sẽ đánh mày thêm một trận nữa!"

……

Ở một bên khác, Sau khi Đường Kinh trở về nhà, thì ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Trên đoạn đường về nhà rất suôn sẻ và không có chuyện gì xảy ra. May mà ông ta đã mua những con búp bê này! Quý nhân đúng là quý nhân!

Người tài xế đỗ xe xong, chật vật kéo những con thú nhồi bông ra khỏi ghế sau và hỏi: "Ông chủ, những thứ này nên để đâu?"

Đường Kinh nhìn đống thú nhồi bông trong lòng có chút lo lắng. Ở cốp xe xe vẫn còn một đống. Mua hơi quá tay, đúng là đã mua quá nhiều.

"Đem tất cả chúng vào phòng con gái tôi đi."

Ông ta nhớ rằng khi còn nhỏ Sở Đại thích nhất những thứ này.

Con gái của Đường Kinh, Đường Sở Đại, có tầm nhìn độc đáo và hành động quyết đoán, cô mới làm việc được bốn năm nhưng đã đạt được những thành tựu to lớn, là một phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng trong ngành.

Vài ngày sau, Đường Sở Đại trở về nhà, mở cửa.

Đường Sở Đại:...?

……

Ở đồn cảnh sát.

Lạc Cửu Âm đã đưa hai tên cướp tới và vừa viết xong biên bản với cảnh sát.

Là một thanh niên đầy nghĩa khí, thái độ của cảnh sát đối với anh rất tốt, còn dặn dò anh nếu còn gặp cướp nữa thì nên tự bảo vệ bản thân mình trước.

Trước khi rời đi, cảnh sát nhìn thấy một người đàn ông trung niên khác đang ghi chép chờ Lạc Cửu Âm, thuận miệng hỏi: "Các người có quen nhau không?"

"Chúng tôi gặp nhau trên xe." Lạc Cửu Âm cười: "Tôi định đi làm khách."

Khi Hà Ngự và Đường Kinh xuống xe, người đàn ông trung niên cũng muốn xuống xe, nhưng có người vòng tay qua vai ông ta.

Khi ông ta quay người lại, thì thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Lạc Cửu Âm đã ở phía sau ông ta: "Ông không xuống xe ở trạm này phải không?"

Người đàn ông trung niên cảm thấy bối rối, quay lại ngồi xuống: "Đúng vậy, tôi nhìn nhầm ga..."

Tàu lại khởi hành.

Bóng dáng phía ngoài cửa sổ xe dần dần khuất đi, Lạc Cửu Âm quay người đi, nụ cười trên mặt vẫn còn đó, nhưng sự dịu dàng trong mắt anh đã nhạt đi. Vừa hay, anh định đi tìm Hàng Lâm Phái, thì bọn họ đã tự mình dâng đến cửa rồi.

Người đàn ông trung niên bất giác rùng mình. Sao lại thấy lạnh thế này?

……

Lạc Cửu Âm và người đàn ông trung niên cùng nhau rời khỏi đồn cảnh sát.

Anh sẽ đến chỗ ở của Hàng Lâm Phái, để làm khách.

Hai giờ sau, căn cứ của Hàng Lâm Phái.

Thành viên của Hàng Lâm Phái với những hình vẽ kỳ lạ trên người ngã đầy trên đất.

Lạc Cửu Âm nắm lấy cổ áo người cuối cùng buông ra. Thành viên của Hàng Lâm Phái bất tỉnh nhẹ nhàng trượt xuống đất.

Lạc Cửu m lấy điện thoại di động ra và gửi vị trí căn cứ khác của Hàng Lâm Phái ở thành phố Tấn Nam cho thuộc hạ, sau đó gửi một tin nhắn nặc danh đến Cục Linh Sự thông qua một kênh được mã hóa.

Cục Linh Sự dọn dẹp tàn cuộc rất tốt.

Biệt thự ở ngoại ô phía Tây.

"Căn cứ của Hàng Lâm Phái ở thành phố Tấn Nam không nhiều, bọn họ phát triển ở đây chưa được bao lâu, nhưng căn cứ lại rất bí mật, khó tìm. Trước mắt, chỉ có những cứ điểm nhỏ tạm thời lộ ra…"

Tiểu Lưu đang đánh dấu trên bản đồ, đám người Hội Thất Phân ngồi xung quanh và chuẩn bị lên kế hoạch đối phó với Hàng Lâm Phái.

Những người Hàng Lâm Phái ở thành phố Tấn Nam dường như đều là nhân vật nhỏ, giải quyết bọn họ sẽ không tốn nhiều công sức. Cho dù bọn họ có phái đại nhân vật, thì vẫn còn Ngẫu Sư Triệu và Quỷ Ảnh Tạ hai ác chủ bài ở đây.

Đang nói chuyện, điện thoại của Ngẫu Sư Triệu và Quỷ Ảnh Tạ rung lên.

Ngẫu Sư Triệu ra hiệu tay với mọi người, mọi người đều im lặng. Cô ta lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

"Không cần lập kế hoạch tìm căn cứ, hội trưởng đã gửi địa chỉ rồi." Ngẫu Sư Triệu nói.

Những người khác tỏ ra ngạc nhiên. Hội trưởng mới ra ngoài chưa đầy nửa ngày...

Hiệu quả như vậy!

Không hổ danh là hội trưởng a!

Đêm đã khuya, ngoại trừ cửa hàng tiện lợi 24h và McDonald"s, hầu hết các nơi đều đã tắt đèn và đóng cửa, nhưng ở đây vẫn còn một cửa hàng vẫn sáng đèn.

Cửa đã đóng lại, một tia sáng mờ ảo từ khe cửa truyền ra, thỉnh thoảng bị bóng tối che khuất, chứng tỏ bên trong vẫn còn có người di chuyển.

Hạng Dương đứng ở ngoài cửa hàng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Bảng hiệu năm chữ giờ chỉ còn một nửa, một nửa còn lại tạo thành "Phòng đánh bài".

Là nơi giải trí nên phòng đánh bài, đánh bài thức suốt đêm là chuyện bình thường. Hạng Dương đã từng nhìn thấy loại phòng đánh bài này, thường có thể mở cửa suốt ngày, đèn sáng từ tối đến sáng, kèm theo khói thuốc lá, chai bia, những câu chuyện cười thô tục, tin tức quốc tế, chửi thề, và âm thanh của mạt chược.

Nhưng phòng đánh bài này rất yên tĩnh. Không có tiếng mở chai rượu, không có tiếng nói chuyện lớn tiếng, cười đùa chửi bới, không có tiếng mạt chược va vào nhau, không có tiếng kéo ghế, chỉ thỉnh thoảng có bóng người lướt qua, chứng tỏ có người đang di chuyển bên trong.

Điều này không bình thường.

Hạng Dương lúc này để râu giả, đeo kính vuông, mặc áo sơ mi kẻ sọc, lưng khom xuống, trông như một nhân viên xã hội trung niên vừa mới làm thêm giờ xong.

Cậu ta đã tìm ra manh mối, nơi đây chính là căn cứ của Hàng Lâm Phái.

Nếu Cục điều tra Hàng Lâm Phái không đưa một người mới như cậu ta theo, thì cậu ta sẽ tự mình đi điều tra.

Hạnh Dương giả vờ chỉnh lại kính, ấn vào một bên gọng kính.

Một đường màu xanh lam quét qua tầm nhìn từ trên xuống dưới, và nơi bị đường màu xanh quét qua mang một diện mạo khác.

Chiếc kính này là công nghệ đen của Cục Linh Sự, nó có thể phát hiện những dao động sức mạnh bất thường, bao gồm âm sát, các loại linh lực, đồng thời có thể tránh được hầu hết các cạm bẫy.

Hạng Dương nhìn chung quanh không phát hiện có gì bất thường, giả vờ tự nhiên đi tới, vòng qua cửa sổ sau của phòng đánh bài, lặng lẽ đến gần.

Sau đó, cậu ta bị người ta lấy cây đánh vào sau gáy.

-----------------

Hồ Hồ: Tui đã trở lại đâyyyyyyyy

Nhân nhịp trở lại này, tui tặng chương này như quà cảm ơn mọi người đã đồng hành và chờ đợi, xincammun moa moa