Liễm Cảnh Xuân

Chương 10: Lợi dụng 1

Vệ Trăn không biết vì chuyện gì mà hắn khăng khăng muốn gặp mình, nhưng đã tới, khả năng lớn nhất chính là điều tra vụ án của Cảnh Khác.

Lòng bàn tay ẩn ẩn cảm thấy đau đớn, đó là do hôm qua nàng đập vỡ bình hoa ở Noãn Điện quẹt bị thương.

Vệ Trăn đi đến trước gương trang điểm, mở băng gạc trên tay ra, muốn dùng phấn che vết thương lại.

Nàng không thể để Kỳ Yến phát giác trên người mình có nhiều khác thường hơn được, chính là vết thương này, không chừng cũng có thể trở thành chứng cứ xác nhận hôm qua nàng ở đó.

Bột phấn thấm vào vết thương, cảm giác đau đớn truyền đến. Vệ Trăn chịu đựng đau nhức kịch liệt, gọi mụ mụ giúp mình trang điểm.

Mưa đã tạnh, sắc trời sáng sủa.

Vệ Trăn đi tới tiền sảnh. Lần này mặc dù ở Ly cung, trong cung vẫn chuẩn bị cho Vệ gia một gian viện tử chuyên biệt, còn có điện xá tiếp khách, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.

Nương theo Vệ Trăn đến gần, một tràn tiếng đàn từ trong điện xá truyền ra, phía sau màn cửa mơ hồ tha lộ ra một thân ảnh cao ráo.

Vệ Trăn đứng ở một bên màn trúc, đợi khi tiếng đàn dần dần dừng lại mới lên tiếng: "Trước đó ngược lại chưa từng nghe nói thiếu tướng quân biết đánh đàn?"

Nam tử ngồi quỳ chân ở án kỷ, nhấc tay buông dây đàn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Mới rồi trong lúc đợi Vệ tiểu thư thấy trên bàn trà có đặt một cây đàn, trong lúc rảnh rỗi liền thử gảy một chút âm sắc. Đàn nhiều năm rồi không lau dây cung, huyền âm quá chói, ngược lại làm dơ bẩn tai Vệ tiểu thư."

Thiếu niên thả cầm trở lại trên bàn, hắn ngọc quan cẩm bào, kim tuyến vân văn thêu trên tay áo lưu động kim quang, bóng cây từ cửa sổ chiếu vào khẽ đung đưa trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ kia của hắn, tôn lên khí chất cao quý mà xuất trần của hắn.

Vệ Trăn đứng ngược sáng, từ trong bóng tối từng bước một đến gần, mở miệng nói: "Không biết thiếu tướng quân gặp ta là vì chuyện gì?"

"Đêm qua không phải đã nói rồi sao, tại hạ mạo phạm Vệ đại tiểu thư, hôm nay sẽ đến môn đạo xin lỗi."

Hắn nhấc tay áo chỉ vào đối diện bàn trà: "Ngồi xuống nói."

Người trước mắt thần sắc ôn nhu, là khí chất hoàn toàn khác biệt với hôm qua.

Trong làn hơi nóng mờ mịt của nước trà, Vệ Trăn rủ tầm mắt xuống, ngược lại nhớ tới hắn trong miệng thế nhân ——

Có câu nói là: Kỳ gia ngọc lang, mỹ tư nghi, làm người dung mạo phong thần tuấn lãng, xử thế cởi mở thanh liêm, chói mắt như mặt trời.

Chỉ là nàng cảm thấy, rõ ràng hắn đêm qua phong mang tất lộ, nhuệ khí không giấu, càng giống là dáng vẻ vốn có của hắn.

Vệ Trăn nói khẽ: "Thiếu tướng quân nói quá lời rồi, chuyện đêm qua, ta cũng nhiều chỗ vô lễ, là ta nên bồi tội với ngài mới phải."

"Không cần lạnh nhạt như vậy. Ngươi quên, ngươi và ta là họ hàng, tính ra, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng biểu ca."

Nương Vệ Trăn cũng xuất thân từ Kỳ gia, cùng phụ thân của Kỳ Yến là đường huynh muội.

Giọng nói của hắn cực kỳ êm tai, trầm thấp thanh nhã, hai chữ biểu ca nhẹ nhàng từ trong miệng hắn nói ra, tựa như ngọc thạch rơi trên khay ngọc, tăng thêm mấy phần ý vị lưu luyến.

Bên tai Vệ Trăn có chút tê dại, đầu ngón tay nhẹ nhàng giữ chặt mép chén trà.

Trước sau thái độ tương phản to lớn như thế, đến tột cùng là vì chuyện gì? Nói nhiều như vậy, sợ không phải chỉ là vì bấu víu quan hệ như vậy chứ.

Trước mặt đưa tới một chén trà màu xanh da trời, "Biểu muội trà nguội rồi."

Vệ Trăn nghiêng người đón lấy, trong lúc vô tình chạm phải đầu ngón tay của hắn, nhiệt độ cơ thể lạnh buốt của nam tử đυ.ng trúng da thịt mềm nhẵn của nàng, hương khí như có như không lơ lửng ở bên người.

Vệ Trăn giương mắt, nhìn thấy hắn rủ hàng mi dày xuống, đuôi mắt thon dài.

Là gương mặt làm người kinh diễm, lưu luyến thâm thúy, phảng phất như một tác phẩm của thần linh.

Sau một khắc, hắn ngước mắt lên nhìn sang.

Vệ Trăn bị bắt gặp, muốn nghiêng đầu đi, lại bị cầm ngược tay phải, lòng bàn tay bị lật qua, đối diện với ánh mắt của hắn.

"Tay của biểu muội bị thương khi nào vậy?"

Trong giây phút hắn mượn nói chuyện lật xem bàn tay của nàng, Vệ Trăn kịp phản ứng, thu tay lại vào trong tay áo, mặt không đổi sắc: "Là mấy ngày trước đây, vô tình bị thương ở nhà."

Khóe môi Kỳ Yến ngậm lấy ý cười yếu ớt: "Không giống."

Người hành quân lâu năm, vết thương nhìn qua to to nhỏ nhỏ, tự nhiên có thể phân biệt ra thương thế nặng nhẹ và thời gian bị thương đại khái.

Ánh mắt kia bỗng nhiên sâu ngầm, phảng phất như có thể nhìn thấu Vệ Trăn trong trong ngoài ngoài.