Liễm Cảnh Xuân

Chương 05: Kiều diễm 1

Thân ảnh thiếu nam thiếu nữ rơi vào bên trên bình phong, ngoài điện trọng binh đứng đợi, mưa to như xối.

Vệ Trăn lưng tựa ở phía trên bình phong, máu tràn ra khỏi váy áo màu xanh nhạt của nàng giống như hoa sen đỏ nở rộ, loang ra một màu đỏ rực rỡ.

"Gϊếŧ người? Thiếu tướng chớ có nói giỡn, ta một nữ tử, tuyệt đối không có võ nghệ thân thủ như vậy, làm sao có thể gϊếŧ người?"

Bầu không khí ngưng trệ trong đại điện, vang lên tiếng nói yêu kiều của nàng.

Sắc mặt nàng bình thản, không mảy may gặp bối rối.

"Vậy máu trên người ngươi từ đâu mà đến?" Kỳ Yến hỏi.

Vừa nãy trong lúc giãy dụa, mái tóc đen của nàng thổi bay, đầu đầy tóc xanh như thác chảy trút xuống đến thắt lưng, tay hắn từ trên vai của nàng lấy ra, xuyên qua trong tóc nàng, bóp nhẹ một vệt máu dính lên trên tóc, đưa đến trước mắt của nàng.

"Chớ có nói cho ta là lúc thích khách kia gây thương tích cho người khác văng lên trên người ngươi."

Vệ Trăn mi mắt khẽ run, cái này đúng là lý do nàng chuẩn bị để thoái thác.

Nàng nhìn thấy khóe môi Kỳ Yến khẽ cong lên, phảng phất như là sinh ra tâm tư nghiền ngẫm của thiếu niên, đang chờ câu trả lời của nàng.

Chỉ là bầu không khí không hề thoải mái như sắc mặt của hắn, bốn phía sóng ngầm phun trào.

Nàng mở miệng nói: "Hôm nay trên bữa tiệc ta uống nhiều rượu, đi đầu rời tiệc, không ngờ trên đường trở về gặp phải cường đạo, may mắn mới trốn thoát của hắn. Máu trên người này là lúc thích khách kia gϊếŧ người văng ra."

"Đã gặp phải thích khách, vì sao không ra ngoài giải thích, hết lần này tới lần khác trốn ở trong phòng không chịu lộ diện, Vệ đại tiểu thư là đang sợ cái gì?"

Thanh trường kiếm sắc bén trong tay hắn kia, lưỡi đao màu bạc chiết xạ ra hào quang lẫm liệt, chiếu sáng mặt mày quay hàm lạnh lẽo của hắn, cũng đốt hai mắt nàng đến đau nhức.

Thiếu niên tướng quân hành tẩu chiến trường lâu năm, trị binh ngự hạ dùng chính là thủ đoạn lôi đình, tất nhiên là đã thấy nhiều chuyện lòng người khó lường, lòng mang nghi ngờ, cũng không phải là đơn giản vài câu có thể tuỳ tiện qua mặt được.

Vệ Trăn rủ nửa tầm mắt xuống, nhìn thấy những ngón tay thon dài như ngọc khoác lên trên thân kiếm, gõ nhẹ chuôi kiếm, lực đạo nhẹ nhàng, lại giống như bùa đòi mạng gõ vào đáy lòng nàng.

Nàng môi son khẽ mở: "Cường đạo kia gặp được ta trên hành cung, muốn bắt cóc ta bức bách ta làm vật thế chấp, ta vốn không chịu, đối phương lấy đao kiếm kề lên trên cổ ta, túm ta đến một chỗ Thiên Điện, sau..." Thanh âm dần dần ngừng lại, phảng phất như rất khó mở miệng.

Con ngươi đen nhánh của Kỳ Yến mang theo soi xét, chờ đợi nàng nói tiếp.

"Sau đó hắn thấy ta phản kháng, đối xử thô lỗ với ta, thậm chí còn muốn..." Tiếng nói phảng phất từ trong miệng gạt ra, "Khi ta... Nhục ta..."

Trong điện nhất thời đến kim rơi cũng nghe tiếng.

Ánh nến dập dờn l*иg ở trên người, chiếu sáng một gương mặt xinh đẹp không gì sánh bằng của nàng.

Nàng ngày thường cực đẹp, mặt như Thu Nguyệt, mắt như thu thuỷ, chưa thi phấn trang điểm cũng đã xinh đẹp đến cực điểm, dưới ánh sáng nhìn càng sáng bóng như minh châu, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như châu ngọc. Giờ phút này tóc xanh dán ở hai gò má, môi mím thành một đường, giống như là đang nhẫn nhịn sỉ nhục lớn lao.

Vệ Trăn có thể cảm nhận được một ánh mắt từ bên trên quăng tới, nhẹ nhàng, nhưng mà thật lâu sau người trước mặt cũng không nói một câu.

Bốn phía chỉ còn sót tiếng xào xạc do mưa rơi xuống mái hiên.

Vệ Trăn biết được hắn sẽ không dễ tin, sau một khắc, đưa tay vươn về phía bên hông.

Cạp váy bị rút ra, váy áo từ đầu vai trượt xuống trong nháy mắt, thiếu niên trước mặt nhíu mày lại, vô ý thức tránh ra quay mặt đi.

Chỉ là một màn kiều diễm kia vẫn là trung dung đυ.ng vào trong mắt hắn.

Huyết y bao lấy cái cổ trắng như ngọc của thiếu nữ, làm cho mảng lớn da thịt phần cổ càng thêm tinh tế nõn nà, vết đỏ phía trên có thể thấy rõ ràng.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng mà nhìn hắn, khuyên tai tỏa ra u quang lạnh lẽo, chiếu sáng trường mâu thu thủy liễm diễm.

Cho dù "bị thích khách bắt cóc" chính là Vệ Trăn bịa chuyện nói bậy, nhưng những gì hôm nay gặp phải lại nửa phần không giả.

"Tướng quân dùng cái gì ép ta tự chứng minh? Vết tích trên cổ này, dấu tay nam nhân này không phải là một mình ta bóp ra?"

Vốn là giọng nói trong trẻo, giờ phút này tựa như thấm đầy sỉ nhục.

Kỳ Yến nghiêng mặt, ánh mắt rơi vào trên má của nàng.

Trước người là vách tường, phía sau là bình phong rơi xuống đất, bên trong không gian chật chội, hai người vải áo gần như là kề bên nhau, gần đến khí tức trên thân đang xen lẫn nhau, vũ mị và thanh lãnh, quấn quýt hoàn quyện vào nhau.