Liễm Cảnh Xuân

Chương 02: Va chạm 2

Cách nhau một bức tường, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân của đám cung nhân, tựa hồ có người đang đi về phía bên này.

Vệ Trăn đẩy cửa sau của nhĩ phòng ra, vội vàng chạy ra ngoài.

Sắc trời ảm đạm, màu mực nhuộm đen chân trời, mưa to giội xuống bầu trời.

Không bao lâu sau, phương hướng điện xá vang lên âm thanh huyên náo ồn ào, Vệ Trăn đoán được đám cung nhân đã phát hiện thi thể, không dám quay đầu, chỉ bước nhanh chạy về phía trước.

Chương Hoa Ly cung chiếm diện tích rộng lớn, bảo điện mấy ngàn, hành lang quanh co, có một thân ảnh chạy vội ở trong đó, nước mưa hòa với nước bùn bắn lên trên vạt váy nàng.

Y phục bên trong dính máu không thể gặp người, trước đó váy ngoài đã bị Cảnh Khác ném tới một bên nên coi như sạch sẽ, có thể che đậy trong chốc lát, nàng hơi chỉnh trang hình dạng và cấu tạo váy áo một chút, lại xắn tóc lên, tóc xanh lấy một sợi dây lưng quấn lại, rủ xuống ở sau lưng, giả bộ như cung nữ bình thường.

Nếu như người bên ngoài đến gần nhìn, nhất định có thể phát hiện dị dạng, nhưng tình cảnh này cũng chỉ có thể như vậy.

Một đường trốn trốn tránh tránh, Vệ Trăn chỉ đi về hướng vắng vẻ, xa xa thấy có người liền né tránh, nhiều lần suýt nữa bị bắt được.

Đường càng chạy càng tối đen, mưa to như trút xuống, bốn phía tràn ngập hơi nước, sương mù hoàn toàn mờ mịt, nước mưa mơ hồ tầm mắt của người.

Vệ Trăn đến một chỗ núi giả, từ bên trong lỗ thủng quan sát phía trước.

Nàng nhớ rõ tẩm cung của các quý tộc cách nơi này không xa, nên liền ở phụ cận.

Trên đại đạo một mảnh rối loạn, có tốp năm tốp ba cung nhân đi qua, bước chân lộn xộn, bối rối chỉ vào phía đông, giống như đang truyền lời cái gì đó, lờ mờ nghe thấy mấy từ như "Thích khách".

Lúc chạng vạng tối, chuyện trong cung có thích khách hành thích đã truyền ra, cung nhân đi đến bẩm báo, các quý tộc tranh nhau về tẩm cư.

Trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, cục diện hỗn độn không chịu nổi.

Bàn tay Vệ Trăn giấu dưới ống tay áo nắm lại thật chặt, đang muốn thừa dịp hoảng loạn ra ngoài, bỗng nhiên lúc này, trong rừng sau lưng truyền đến âm thanh thị vệ điều tra.

Phương hướng đông bắc, từng bó đuốc sáng lên, phá vỡ đêm tối yên tĩnh.

Vũ khí va chạm mặt đất phát ra động tĩnh khổng lồ, nương theo từng trận tiếng bước chân, giống như lôi đình vọt tới.

Thanh âm càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Nước mưa "Rầm rầm" cọ rửa mặt đất, gió đêm đưa tới tiếng hô của cấm quân ——

"Dừng lại!"

"Tất cả dừng lại, làm trái lệnh sẽ bị chém!"

Cấm quân vội vàng chạy đến, cao giọng gọi đám người dừng lại.

Ở trong có người không nghe lệnh, thống lĩnh cấm quân lúc này rút bảo kiếm ra, sải bước đi lên, vung đao bổ về phía người nọ.

Hoạn quan một khắc trước đó còn sống, trong giây phút như một bãi thịt nát ngã nhào trên đất, đầu lâu "Lăn lông lốc" trên đất, máu tươi tuôn ra không ngừng.

Thống lĩnh cấm quân thu hồi trường kiếm, ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn một vòng: "Chạng vạng tối trong cung có thích khách, tặc nhân chưa đền tội, quân thượng lệnh chúng ta nhanh chóng bắt sống kẻ đó! Phàm là có người cản trở điều tra, nhiễu loạn lòng người, gϊếŧ chết bất luận tội!"

Bốn phía câm như hến, huân tước quý tộc, tiểu tỳ hoạn quan đều xụi lơ trên mặt đất, không dám thở mạnh một chút.

Thống lĩnh kia thu hồi trường kiếm, mệnh lệnh thủ hạ tiếp tục điều tra, đám người như một tấm lưới lớn tản đi khắp bốn phía.

Bên ngoài núi giả bước chân lộn xộn, Vệ Trăn trốn ở bên trong núi gi, không dám tùy tiện ra ngoài, quan sát động tĩnh bên ngoài.

Phương xa bỗng nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng, có thể thấy một đội ngũ khác từ ngã rẽ cuối đường đi ra.

Người cầm đầu cao cao ngồi ở trên ngựa, mưa to làm thân ảnh trở nên mơ hồ, phóng tầm mắt nhìn, không thể che hết dáng người cao ráo.

Bên cạnh bó đuốc chiếu rọi, chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ của người tới.

Cấm Vệ Quân nhận ra người, lúc này dừng lại hành lễ: "Thiếu tướng quân."

Quân sĩ điều tra ngừng lại, Vệ Trăn chính là thừa dịp giờ phút này, bước nhanh đi vào bên trong núi giả.

Nàng nghe được tiếng nước chảy, thuận theo thanh âm tìm được một ao nước thông ra bên ngoài, xách theo váy áo bước vào trong ao, từ nơi đó rời khỏi sơn động.

Bên kia, thống lĩnh Cấm Vệ Quân thở dài nói với người tới: "Thiếu tướng quân sao lại tới đây? Khu vực này ta đã dẫn người tìm tới, cũng không thấy tung tích tặc nhân. Trời mưa ngày càng lớn, không bằng thiếu tướng quân đi về trước đi, phần còn lại mạt tướng sẽ tiếp tục đến điều tra."

Thống lĩnh giọng điệu bất thiện, ra hiệu người sau lưng đuổi theo.

Chỉ là hắn ta dám đi, những người còn lại đều không dám đi theo.

Thái độ này của thống lĩnh cấm quân rõ ràng là không muốn để cho người tới cùng nhau nhúng tay điều tra chuyện thích khách.