Liễm Cảnh Xuân

Chương 46: Số phận 2

Vẻ mặt Thái tử bình tĩnh: “Nàng ta làm loạn như thế chẳng qua cũng là vì xin một lời giải thích mà thôi. Cho nàng ta đủ mặt mũi, thuận theo nàng ta mọi việc là được, Vệ Trăn cũng không phải là người ngu xuẩn, nàng ta sẽ tự biết xuống thang.”

“Mềm nắn rắn buông, thế mới có thể nắm chắc lòng người.” Vương hậu gật đầu: “Mẫu thân của nàng ta đã lấy mạng đổi lấy cơ hội cho nàng ta có thể gả vào vương thất, nàng ta cũng nên biết đủ.”

Nói xong Vệ Trăn thì tức là đến Vệ Dao.

Vương hậu hỏi Thái tử sắp xếp thế nào.

“A Dao là con gái của muội muội Mẫu hậu, nhi thần không thể khiến nàng ấy tủi thân được. Trước mắt bảo nàng ấy nhẫn nhịn, sau khi nhi thần thành hôn sẽ đón nàng ấy vào trong cung. Chỉ cần Vệ Trăn thuận lợi gả cho nhi thần, Vệ Lăng kia có không tình nguyện thì cũng phải suy xét đến địa vị của tỷ tỷ ở trong cung, hoàn toàn quy phục nhi thần.”

Thái tử cúi đầu nói: “Phụ vương và mẫu hậu cho nhi thần cưới Vệ Trăn không phải là vì quyền lực của Vệ gia ư?”

Một tờ hôn ước cỏn con, nếu vương thất thật sự muốn xé bỏ thì ắt sẽ dễ như trở bàn tay.

Không hủy chẳng qua là còn có ý đồ khác mà thôi.

Hắn há là nam tử bạc tình bạc nghĩa như thế, sẽ vì quyền lực mà hy sinh người trong lòng?

Hôm nay Vệ Lăng dám động thủ với hắn, ấy là bởi vì quyền thế trong tay quá nhiều, đã đến cái nước không kiêng dè gì nữa.

Hắn ta sẽ tóm Vệ gia vào trong túi, mài nhẵn tất cả mũi nhọn trên người của Vệ gia, khiến bọn họ không còn kiêu căng như ngày hôm nay được nữa.

Cảnh Hằng nghĩ như thế, cất bước đi xuống bậc thềm.

**

Xưa nay trong cung lời ong tiếng ve lưu truyền nhanh nhất.

Tuy Vệ Chiêu chưa từng ra khỏi phủ nhưng cũng biết được chuyện trước đó từ trong miệng của hạ nhân.

Nghe tin tỷ đệ Vệ Trăn hai người quay về thì ông ta lập tức kêu người gọi đến tiền điện nói chuyện.

“Chuyện hôn sự há nói hủy là có thể hủy được? Vệ Trăn, con mau chóng đi cầu kiến Vương hậu bảo rằng là bản thân con nhất thời lỡ lời, chuyện này có lẽ còn có thể thay đổi.” Vệ Chiêu nói.

“Phụ thân, ý con đã quyết, chuyện này xin người chớ nhúng tay vào.”

Vệ Lăng tiến lên trước nói: “A tỷ vừa quay về phụ thân đã trách móc tỷ ấy không phải, sao không hỏi nhị muội và mẫu thân của muội ta rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?”

Tống thị đứng ở bên cạnh ngẩng đầu lên nói: “A Trăn, mẫu thân biết con tâm địa lương thiện, con đã muốn hủy hôn với Thái tử rồi thì chi bằng thành toàn cho muội muội, cũng coi như là bảo toàn hôn ước.”

Vệ Lăng cười lạnh, không ngờ được rằng con người ta lại có thể vô liêm sỉ như thế: “Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”

“Hôm nay a tỷ hủy hôn, nếu Thái tử cưới nữ tử khác thì Vệ Lăng ta sẽ không nói thêm một câu! Chỉ mỗi con gái của bà là không được. Mối hôn sự này là do mẫu thân của ta dùng mạng để đổi lấy, há có thể nhường cho con gái của kẻ hại chết bà ấy?”

Ít người biết rằng năm ấy Vệ phu nhân sinh hạ Vệ Lăng đúng lúc sức khỏe yếu ớt, Vệ Chiêu liền đón Tống thị vào trong phủ, tuy chưa chính thức thành thân nhưng lại bắt Vệ phu nhân lấy lễ của bình thê để đối đãi, do đó mà Vệ phu nhân u uất sau sinh, sức khỏe ngày càng sa sút.

Sau này trong hội săn mùa xuân, Vệ phu nhân đã xả thân mình chắn mũi tên do nghịch thần tặc tử bắn tới, nào có ai hay thời gian của bà ấy không còn nhiều nên đã lấy mạng mình cược một phen, đổi lấy tiền đồ cho con cái?

Bây giờ một nhà ba người bọn họ lại quang minh chính đại giương cờ lớn, trách cứ Vệ Trăn bất chấp đại cuộc, hòng bấu vịn hết giọt máu cuối cùng của mẫu thân bọn họ, kêu Vệ Lăng nhẫn nhịn thế nào được?

Mắt Vệ Lăng hiện tơ máu: “Phụ thân hãy yên tâm, có ta ở đây một ngày thì những gì ông nghĩ đều không thể như ý nguyện đâu.”

Đằng sau có một bàn tay vươn đến nắm lấy cổ tay hắn.

Lực trên tay Vệ Trăn hơi tăng thêm, nàng đang khuyên hắn bình tĩnh, đừng phí lời với bọn họ: “A Lăng, chúng ta quay về thôi.”

Đúng lúc ấy, bên ngoài có người vén rèm đi vào. Là thị giả bên cạnh quân thượng.

Vệ Chiêu thu lại vẻ mặt, vội vã tiến lên đón: “Có phải quân thượng truyền lệnh không?”

Lão hoạn quan đáp: “Phải. Quân thượng nghe được chuyện ban chiều nên đặc biệt sai nô tài đến truyền lời cho đại tiểu thư…”

“Mối hôn sự này là quân thượng đặt ra, có hủy hôn hay không còn phải bàn bạc kỹ lưỡng. Nhưng bất luận thế nào đều sẽ không khiến Vệ đại tiểu thư thất vọng.”

Hoạn quan nhìn Vệ Dao: “Nhị tiểu thư của Vệ gia, không thể vào Đông cung.”

Vẻ mặt Tống thị cứng đờ: “Lời quân thượng có ý gì…”

Lão hoạn quan đáp: “Vệ phu nhân có ơn cứu giá, đến nay quân thượng vẫn khắc ghi trong lòng.”

Ngữ điệu nặng trịnh như vậy tức là đại diện cho ý của quân thượng.

Tống thị liên tục đáp “vâng”, cung kính tiễn thị giả rời đi. Tỷ đệ Vệ Trăn cũng cùng đi ra khỏi đại điện.