Liễm Cảnh Xuân

Chương 38: Đỏ mặt 3

Vệ Trăn đối mặt với hắn: “Thiếu tướng quân, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, liệu có phải xưa giờ thư tín của Kỳ gia đều dùng mật ấn không?”

Kỳ Yến lắc đầu: “Không.”

Nhưng rõ ràng Vệ Trăn đã từng trông thấy, hắn đang lừa nàng.

Chuyện này dính líu trọng đại, không thể để người ngoài nghe thấy được.

Vệ Trăn nghiêng người dán lại gần hắn một chút: “Hình vẽ chỉ có một con chim ưng có đúng không? Ta từng nhìn thấy trong mật thư ngươi gửi cho A Lăng, hắn có nói mật ấn này là biểu tượng của Kỳ gia, chỉ có ngươi và lão tướng quân có thể dùng, nhưng hôm qua ta ở trong thư phòng của Thái tử cũng nhìn thấy mật ấn này trên một bức thư rải ở trên án của hắn ta.”

Bờ môi mỏng của Kỳ Yến thẳng tắp: “Chỗ của Thái tử?”

Xưa nay Vệ Trăn thạo thăm dò qua lời nói, suy đoán lòng người, ánh mắt của người trước mặt hơi sầm lại, nàng đoán bức thư ấy tuyệt đối không phải là do hắn viết.

“Thiếu tướng quân đang ở hành cung, có điều muốn nói với Thái tử thì đâu cần dùng mật thư trò chuyện? Lão tướng quân cũng không cần bày vẽ rắc rối. Thế nên ta để ý, nhìn mật thư kia thêm mấy lần, đúng thực là mật ấn của Kỳ gia không nghi ngờ nữa. Nhưng ngoài thiếu tướng quân và lão tướng quân ra thì còn có ai dùng mật ấn ấy được?”

Vệ Trăn phỏng đoán trong nội bộ của Kỳ gia có người thư từ qua lại với Thái tử.

Nàng có thể đoán được thì ắt hẳn Kỳ Yến cũng có thể đoán được.

Nhưng ánh mắt của Kỳ Yến chỉ nặng nề quan sát nàng, Vệ Trăn lập tức nhận ra bản thân là một người ngoài, nói lời như thế e rằng là đã thành người ly gián quan hệ nội bộ của Kỳ gia.

Vệ Trăn giải thích: “Thiếu tướng quân có ơn cứu mạng với ta, bản thân ta sẽ không hãm hại thiếu tướng quân…”

“Ta không nghi ngờ ngươi.” Kỳ Yến khẽ giọng cắt lời: “Ấn này, ngoài ta và phụ thân thì vẫn còn một người có thể dùng.”

“Là ai?” Vệ Trăn hỏi.

Kỳ Yến không trả lời câu này mà chỉ nói: “Ngươi nói cho ta hay, trên thư viết những gì?”

Thế này tức là tin nàng rồi.

Vệ Trăn đáp: “Nội dung trên thư có lẽ đã qua mã hóa, ta đọc không hiểu gì, cơ mà đều nhớ hết cả rồi. Nếu tướng quân cần, ta quay về sẽ thuật lại từng nội dung đã nhớ ra, rồi bảo cho a đệ gửi cho ngươi. Tướng quân xem xem có thể giải được nội dung trên thư không.”

“Được, đa tạ.” Kỳ Yến gật đầu với nàng.

Có thể dùng mật ấn của Kỳ gia không quá ba người, hắn, phụ thân, còn có đường thúc ruột của hắn. Đường thúc đã ở bên phụ thân mấy chục năm, chứng kiến Kỳ gia ngã vào vũng bùn rồi lại đông sơn tái khởi, coi Kỳ Yến như con ruột, nên Kỳ Yến sẽ không nghi ngờ ông ta một cách tùy tiện, có điều nàng đã nói vậy rồi, hắn chắc chắn cũng sẽ để ý đôi chút, đi điều tra một phen.

Vệ Trăn nhìn vào ánh mắt hắn: “Tướng quân phải cẩn thận hơn với người bên cạnh.”

Thọ thần của Sở Thái hậu sắp đến, ngắn ngủi có năm ngày nữa thôi, còn có thể xoay chuyển được tình hình hay không thì vẫn là một câu hỏi.

Vệ Trăn không thể không nhắc nhở hắn thêm mấy câu: “Bức thư ấy có lẽ không có lợi với thiếu tướng quân.”

Kỳ Yến đáp: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tra ra kết quả của bức thư ấy.”

“Ta lo thiếu tướng quân, nếu chuyện này có ngọn ngành, ngươi cũng phái ngươi tới nói với ta một tiếng, có được không?” giọng nói của nàng thiếu nữ nhè nhẹ.

Vừa hay một tia nắng rọi vào đôi mắt nàng làm lộ ra sắc màu trong vắt, khóm hoa xung quanh tươi tốt, bóng bướm dập dờn.

Kỳ Yến nhìn đôi mắt nàng, cúi đầu nói: “Được.”

Vệ Trăn từ từ buông lỏng bàn tay nắm chặt tay áo ra.

Bóng nắng rọi xuống qua kẽ cây li ti, chàng thiếu niên nàng thiếu nữ đứng một chỗ, xiêm y bị làn gió mỏng thổi nhẹ nhàng bay lên, muôn hồng nghìn tía hòa vào trong ánh nắng ấm áp của ngày xuân, xứng đôi vô ngần.

Cảnh này hiển nhiên đã rơi vào trong mắt của người để tâm.

Vệ Trăn nói xong định cáo từ thì một giọng nói từ đằng sau truyền tới.

“A tỷ…”

Bóng người của Vệ Trăn hơi khựng lại, nàng trông thấy Vệ Dao từ trong cái cổng tò vò ở cuối con đường đi ra.

Ánh mắt của Vệ Dao lướt qua hai người một lượt, dừng bước lại liền cười bảo: “A tỷ, hóa ra tỷ với Kỳ thiếu tướng quân đang ở đây à?”