Liễm Cảnh Xuân

Chương 34: Mưu nghịch 2

Thái Tử gọi cung nhân đến dọn bàn cờ và thư từ đi, nói: “Hôm ấy sau khi nàng gặp nạn từ trong rừng đi ra, trông nàng có vẻ không được ổn lắm, chắc là bị dọa sợ, hiện tại đã khá hơn chưa?”

“Đã khá hơn nhiều rồi.” Vệ Trăn cười khẽ.

Nàng vốn đang định đi thẳng vào vấn đề hỏi xem đối phương có thái độ như thế nào với chuyện hôn nhân này, nàng hơi cúi người, một mùi hương thoang thoảng vô tình chui vào mũi nàng, mặc dù hương thơm đã rất nhạt rồi, nhưng vẫn bị Vệ Trăn ngửi được.

Mùi hương quá ngọt ngấy, vừa ngửi đã biết ngay đó là mùi hương trên người nữ tử.

Không phải loại mùi hương mà nam tử như Cảnh Hằng sẽ dùng.

Nước trà trong chén sôi trào, hơi nước chui ra khỏi nắp trà, phát ra tiếng phốc phốc, Vệ Trăn không rõ Thái Tử vừa mới nói cái gì, chỉ cười mở miệng nói: “Điện hạ, người dùng mùi hương gì thế?”

“Mùi hương?”

Vệ Trăn không nhắc đến thì hắn ta cũng không để ý, lúc này mới cẩn thận ngửi, cũng đã ngửi được mùi hương vốn thuộc về trên người Vệ Dao.

Thái Tử nói: “Chẳng qua chỉ là huân hương mà trong cung thường dùng mà thôi. Là cung nhân bên cạnh Vương Hậu đưa đến, cô cũng không biết là mùi hương gì.”

Nếu như hắn nói đây là mùi hương bị dính phải khi ở bên cạnh Dực Dương công chúa thì Vệ Trăn cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều, nhưng lại nói là huân hương trong điện, vậy dường như trong chuyện này có mờ ám gì.

Vệ Trăn dời ánh mắt nhìn xuống, nhìn về phía tay áo thêu hoa văn mây nước phức tạp của Thái Tử, nơi đó còn dính chút son môi đỏ tươi chưa kịp lau đi.

Có phải trưa hôm nay hắn ta còn gặp nữ tử nào khác không...

Vệ Trăn khẽ cong mi mắt nói: “Mùi hương thanh nhã lại không nồng, giống như ngọc lan, thấm vào ruột gan, rất dễ ngửi. thần nữ cũng cảm thấy rất thích, không biết điện hạ có thể từ bỏ thứ người yêu thích, tặng cho thần nữ mấy túi không?”

Ánh mắt của Thái Tử chạm vào nàng trong giây lát, đầu ngón tay siết chặt chung trà.

Vệ Trăn vẫn cứ mỉm cười như cũ, trán Thái Tử hơi toát ra ít mồ hôi, chỉ nói: “Ta lập tức kêu cung nhân đi lấy, lát nữa sẽ mang đến cung điện của nàng.”

“Vâng, thần nữ đa tạ điện hạ.”

Hắn nghiêng tai ra lệnh cho cung nhân đi tìm Vệ Dao. Vệ Trăn đứng lên, dịu dàng hàng lễ muốn cáo lui.

Thái Tử nói: “Hôm nay ta vốn định đến thăm, an ủi nàng, lại phải để nàng tự đi đến đây, thật sự rất làm ta áy náy.”

Hiện tại như thế này, Thái Tử cũng không dám ở lại lâu hơn, sợ rằng nếu tiếp tục ở lại nơi này, sẽ thật sự làm nàng phát hiện ra điểm gì khác thường trên người hắn ta.

Cảnh Hằng đích thân đưa nàng đến cửa đại điện, sau đó mới tạm biệt.

Mặt trời lặn ở hướng tây, tầng mây giống như vảy cá che kín cả bầu trời, ráng màu trút xuống rơi xuống những bụi cây ven đường, cũng nhuộm đẫm váy áo của Vệ Trăn thành màu đỏ đậm.

Vệ Trăn suy ngẫm lại những chuyện vừa mới phát sinh trong điện, không bao lâu sau, đằng sau truyền đến tiếng bước chân, là Thái Tử bảo thái giám đến đưa hương liệu cho Vệ Trăn.

Đợi người đi rồi, Vệ Trăn nhìn hộp gỗ đựng hương liệu, ra lệnh cho hộ vệ: “Đi điều tra xem trong Ly cung có ai dùng loại hương liệu này.”

Hộ vệ ôm quyền nhận lệnh.

“Nhưng mà...” Vệ Trăn đi vài bước, lại có chút chần chừ. Hộ vệ hỏi: “Tiểu thư còn có gì muốn căn dặn.”

Trong đầu Vệ Trăn xuất hiện hình ảnh Thái Tử gặp mặt kế muội của nàng ở bên cạnh núi giả.

Nếu hỏi có ai có thể xuất hiện ở tẩm cung Thái Tử, lại thân thiết với Thái Tử như thế, người đầu tiên Vệ Trăn nghĩ đến chính là kế muội.

Mà hình như Vệ Dao cũng rất thân thiết với Dực Dương công chúa.

Vệ Trăn nhớ ra, lúc trước khi nàng vào cung học lễ nghi, Thái Tử thường xuyên đến thăm Dực Dương công chúa, mà Dực Dương công chúa kết bạn với rất nhiều người, luôn thích mở tiệc mời nữ tử nhà cao quý vào cung tiếp khác.

Trong đó đương nhiên cũng có Vệ Dao.

Lúc đó Thái Tử và Vệ Dao ở trong tẩm điện của Dực Dương công chưa làm gì?

Nàng nói: “Không cần đi điều tra từng người, cứ đi điều tra Vệ nhị tiểu thư, xem xem đây có phải là hương mà nàng thường dùng hay không?”

“Vâng.”