Liễm Cảnh Xuân

Chương 26: Nóng bỏng 4

Kỳ Yến nhìn về phía nàng, đôi mắt nàng ngày thường cực kỳ xinh đẹp, đường nét dịu dàng, lông mi thon dài dày rậm, con ngươi trong suốt như thể phát ra áng sáng.

Nhưng ngay ở bên trên mắt phải có một vết thương cực nhỏ, bởi vì năm dài tháng rộng trôi qua mà đã trở nên cực kỳ mờ, chỉ có lúc rũ mắt mới mơ hồ xuất hiện.

Mặt mũi của nàng được bao phủ ở trong ánh lửa ấm áp, nàng nâng mắt lên: "Kỳ thật ta cũng có một chuyện muốn hỏi thiếu tướng quân."

"Chuyện gì?"

"Ta muốn hỏi, nếu như vào ngày hôm sau cái ngày ta đả thương Cảnh Khác, ngươi tới gặp ta, nếu như ta lấy cớ không chịu lộ diện, vậy ngươi sẽ làm thế nào?"

Vệ Trăn muốn biết đáp án này.

Bởi vì ngay ở trong giấc mơ của nàng, kì thực nàng nhiễm bệnh cũng không đi gặp Kỳ Yến. Là về sau Kỳ Yến gặp đệ đệ, đệ đệ thuật lại cho nàng, "Trong tay Kỳ Yến có chứng cứ, hình như muốn báo cáo Sở vương."

Từ nơi sâu xa, Vệ Trăn cảm thấy giấc mộng này ám chỉ cái gì đó, tựa như đại biểu cho một loại lựa chọn khác của nàng.

Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái. Nếu vào lúc trước Vệ Trăn sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng gần đây bởi vì ác mộng, a đệ tìm cho nàng mấy phương sĩ, nàng nghe nói nếu như kiếp trước người ta có tiếc nuối chưa tan thì sẽ báo mộng tới.

Trong nội tâm nàng có một giọng nói, thực sự muốn nghiệm chứng, giấc mộng kia có phải kiếp trước của nàng hay không?

Người trong mộng có động cơ giống như người ở hiện thực hay không?

Kỳ Yến nói: "Ngày hôm đó vốn là muốn gặp ngươi một lần, moi ra lời nói thật từ trong miệng ngươi, nếu ngươi không chịu gặp ta, ta sẽ đi tìm a đệ ngươi, cũng có thể nghiệm chứng được một ít chuyện."

Tim Vệ Trăn bỗng nhiên nhảy một cái.

Vào đêm qua, nàng lại gặp mơ.

Ở trong giấc mơ kia, cũng có thể là ở kiếp trước, về sau nàng và hắn còn gặp nhau một lần.

Buổi chiều ngày xuân, ánh sáng vừa vặn, thiếu niên hẹn nàng gặp nhau ở trong viện. Hắn một thân áo bào màu xanh trúc, trong vắt như là tùng bách.

"Liên quan tới chuyện của Cảnh Khác, ta nghĩ ngươi không cần lo lắng."

Có tiếng gió phất qua, những sợi tóc rối quất vào mặt hắn, con ngươi trong suốt, ngữ điệu nhu hòa mà kiên định.

Trong mộng, Vệ Trăn cũng không hiểu được đó là ý tứ gì, chỉ là thấp thỏm, lo sợ chuyện ám sát đêm đó bị hắn phát giác.

Nhưng bây giờ Vệ Trăn biết được, hắn nói như vậy, rõ ràng là sẽ giúp nàng che đậy sự cố.

Kiếp trước, Cảnh Khác không thể tỉnh lại, vụ án Lục điện hạ gặp chuyện liền quy tội lên trên người hai tên thích khách đêm đó, nhẹ nhàng cho qua.

Là hắn ở sau lưng giúp nàng, thay nàng xử lý sạch sẽ tất cả, bao gồm cả Cảnh Khác. Nàng lại hoàn toàn không biết.

Vệ Trăn nghĩ đến hôm qua, hắn ở trước mặt nhiều người như vậy lại mặt không đổi sắc giúp mình giả mạo chứng cứ, cũng không phải là đối xử đặc biệt với nàng, chỉ bởi vì cảm thấy việc này không phải nàng sai nên giúp nàng.

Thiếu niên tự có một tấm lòng chân thành, tâm địa sáng chói, người như vậy nên là trăng trên trời, được sao sáng vây quanh.

Mà theo lời hắn nói, trong lòng Vệ Trăn cũng có một đáp án.

Giấc mộng kia có lẽ không phải giấc mộng dự báo, càng giống như là kiếp trước.

Như vậy, kiếp trước của nàng còn xảy ra chuyện gì?

"Ngươi đi ngủ trước đi, ta ở chỗ này canh chừng, có lẽ trong đêm sẽ có thị vệ tới tìm chúng ta." Thiếu niên nói.

Đống lửa sáng bừng, ngọn lửa nhảy lên đôm đốp, trong lòng đôm đốp bị chuyện mộng cảnh quấn lấy, hai tay ôm đầu gối, gối đầu lên trên đầu gối, nhẹ nhàng khép hai mắt lại.

Hạt mưa rơi vào trong bụi cỏ, rậm rạp chằng chịt, cửa hang được nước mưa dệt thành một tấm màn châu ngọc, ngăn cách đất trời.

Ý thức của Vệ Trăn chậm rãi buông xuống, đợi vào mộng, bóng tối dần dần tan đi, trước mắt lại hiện ra ánh sáng.

Trong mộng cũng là một trận mưa mù mịt, nước mưa gõ vào cửa sổ, gió lạnh lay động màn che.

Trong ánh nến lay động lại chiếu sáng nam nữ nằm trên giường.

Áo bào lộn xộn, tóc đen vấn vít.

Vệ Trăn hãm sâu ở trong chăn mây, tóc xanh dính lên môi đỏ, nhịp tim kịch liệt đan xen với hơi thở nóng bỏng, nàng nửa cắn môi đỏ, nhìn về phía nam tử nằm trên người mình.

Giọt nước từ bên trên sóng mũi cao của hắn trượt xuống, nhỏ xuống cánh môi nàng để lại một vệt nước ướŧ áŧ mập mờ.

Bỗng nhiên ánh lửa hừng hực chiếu sáng hai má của hắn.

Trái tim Vệ Trăn hơi chấn động một chút.

Bởi vì người trên người nàng, chính là Kỳ Yến.